Editor: Trâm Rừng
“Cô đứng trung bình tấn kiểu này không cảm thấy mỏi sao?.” Thanh âm của Phó Ý Chi truyền đến bên tai mang theo một ít châm chọc.
...... Là Nghiêm ca đối với anh quá mức khoan dung. Phù An An ở trong lòng yên lặng chửi bậy.
“Không dám ngồi hả?” Phó Ý Chi nhìn lại, tỉnh táo lại lười biếng tựa ở trên ghế ngồi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Vốn dĩ là không dám ngồi. Bây giờ bị nhìn chằm chằm như vậy liền càng thêm không dám. Phù An An duy trì tư thế như ngồi trên yên ngựa, cố lên, cô có thể làm được!
“Phó tiên sinh, ôm mỹ nhân đã nửa ngày cũng chỉ trò chuyện sao?” Người đàn ông trung niên hiện tại đã tiến hành đến vận động xâm nhập gì gì đó, nhìn thấy dáng vẻ của Phó Ý Chi thì hắn ta còn khiêu khích anh trong khi đang làm việc, “chắc không phải là ngài không được đi?”
Ngươi mới không được! Phù An An muốn quay đầu lại mắng hắn để cho người này bớt nói vài câu. Sau đó đột nhiên người cô trầm xuống, cô bị đè xuống ngồi vào lòng Phó Ý Chi.
"Ôm tôi." Phó Ý Chi đột nhiên nói bằng một giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.
Phù An An sửng sốt, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt vẫn nhìn chằm chằm vào mình, ngoan ngoãn ôm cổ anh.
Phó Ý Chi nhéo nhéo cái cằm yêu kiều của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng nhuận của cô, trầm giọng ra lệnh: "Hôn tôi."
Cái gì? Phù An An sững người một lúc, liếc nhìn người đàn ông trung niên đang liếc mắt xem kịch vui ở bên cạnh, ngay lập tức hiểu rằng Phó baba đang muốn cô diễn.
Cô nhìn vào gương mặt hoàn mỹ của Phó Ý Chi, nhắm mắt lại hôn lên một bên má của anh. Phó Ý Chi nhìn cô ra hiệu bằng mắt để cô tiếp tục. Những người bên cạnh anh vẫn đang theo dõi. Phù An An hôn lên má bên kia, lên trán, rồi đến má.
“Cô chỉ biết hôn có ba chỗ này sao?” Một giọng nói vang lên trước sau đó là một mùi hương gỗ tuyết tùng bao trùm lấy cô. Đôi môi bị chặn bởi một cái miệng khác, đôi mắt của Phù An An mở to.
Cô muốn lùi lại, nhưng lại bị kéo trở về. Ngay sau đó, một bàn tay từ dưới vạt áo tiến vào, luồn vào giữa hai chân yểu điệu. Chiếc khóa kéo của chiếc áo khoác bông bên ngoài đã tuột xuống hơn một nửa, bộ quần áo ngoại cỡ giờ đây buông thõng, lỏng lẻo treo trên vai cô, để lộ làn da trắng như tuyết và mảnh vải nhỏ như cái yếm ở bên trong.
Phó Ý Chi cuối cùng thối lui ra khỏi miệng của cô nhưng mà đó cũng không phải kết thúc. Chiếc mũi thẳng có chút lạnh lùng của anh, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, sau đó là phần dưới xương quai xanh của cô.
Người đàn ông đang ở một bên âm thầm quan sát đều bị bóng lưng của Phó Ý Chi ngăn chặn lại chỉ có thể thấy một chút màu trắng sữa lộ ra giữa khe hở. Thỉnh thoảng, âm thanh phát ra khiến mọi người càng thêm hăng hái. Cổ họng của người đàn ông trung niên không tự chủ được giật giật, lòng bàn tay bóp mạnh khiến người phụ nữ bên cạnh đau đến nổi cô ta phải phát ra một tiếng kêu đau nhẹ.
Ngay sau đó Phó Ý Chi dừng lại chỉnh sửa quần áo bị hở của Phù An An rồi ôm cô đứng dậy. Gân xanh trên tay vì kiềm chế mà nổi lên, giọng khàn khàn đầy dục vọng, "Phòng của chúng tôi ở đâu?"
Người đàn ông trung niên sửng sốt trong chốc lát, sau đó vội vàng sai người dẫn bọn họ tới đó, đáng tiếc người đàn ông này bảo vệ quá kỹ càng nên nhìn không rõ diện mạo ban đầu.
Phó Ý Chi đến rồi gian phòng của bọn họ, tiếp đó đem người đặt lên giường, vừa đóng cửa quay lại Phù An An đã tự bọc mình trong một chiếc áo khoác bông dày giống như một viên kẹo có giấy gói.
Nghĩ đến đây, mắt anh tối sầm lại, đưa tay định cởi tờ giấy gói kẹo cho mình. Sau đó, tay còn chưa kịp đưa tới, bên trong truyền đến một tiếng nức nở khe khẽ.
Phù An An đã bị suy sụp tinh thần. Dáng vẻ vừa rồi của Phó Ca quá kinh khủng. Cô đã chịu đựng một lúc lâu nhưng cô không thể chịu đựng được nữa.
Phó ca và Nghiêm ca, hai người có chắn chắn là tình yêu đích thực không? Cảm giác như sự nghiệp của cô sắp kết thúc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo