Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Ai nha, miệng nhỏ nói không tệ. Tác phẩm tẩy não được viết một cách trôi chảy. Một giọng nói với rất nhiều cảm xúc cùng tình cảm dạt dào, không chỉ tẩy não người khác, mà còn tẩy não thành công chính mình.

Phù An An chọn nội dung trên mẫu thu thập để xem. Toàn bộ phía trên biểu mẫu đều viết về giáo lý của giáo phái này, cô xem lướt qua, không có hứng thú với giáo phái.

Ở phía dưới chỉ có ba khoảng trống:

Điều đầu tiên: Bạn có sẵn sàng tham gia vào giáo phái Tân Thần không?

Thứ hai: Bạn có phải là người chơi không?

Thứ ba: Bạn tên gì?

Cái nội dung đầu tiên trong ba cái là dễ điền nhất. Nhưng đến nội dung thứ hai, cô có chút không chắc có nên điền hay không.

Trong vòng đầu tiên của trò chơi khi đó cô đã bị Phó baba hỏi: "Bạn có phải là người chơi không?”, đã khiến cô ấy tự hủy hoại bản thân.

Nhưng "Bạn có phải là người chơi ..." được viết trên giấy. Phù An An vốn muốn làm như không thấy, nhưng viết xong lại dừng lại.

Người chơi chỉ là một danh từ, không chỉ là người chơi trò chơi sinh tồn. Nó còn có thể chỉ người chơi trò chơi PUBG, người chơi trò chơi vương giả, người chơi trò chơi giải trí, người chơi trò chơi đấu địa chủ, người chơi nhân dân tệ,…

Sau khi suy nghĩ về nó, cô lật mảnh giấy này và đọc cẩn thận những giáo lý đã ghi trên đó

Trong số các dòng giáo lý, phía trên có một câu --【Thời điểm vị Thần chân thật hạ cánh sẽ lựa chọn ra một người cao thủ, để người thanh niên đơn thuần dũng cảm này gánh vác sứ mệnh truyền bá giáo lý của chân thần. 】

Gõ gõ cái đầu nhỏ trí dũng song toàn của cô sau đó cô nhìn lại cái biểu mẫu tuyển người này, vậy cái từ “người chơi” này có thể đại biểu cho người chơi trò chơi giải trí nha. Nghĩ tới đây, Phù An An quả quyết điền lên hai chữ “không phải”.

Rồi cô nhìn sang bên cạnh. Phó ba ba cũng đã viết xong, ngồi tại chỗ giống như một đại gia.

Lão nhân gia ngài có nghiêm túc đọc đề không?

Lão nhân gia ngài có viết đúng không đó?

Phó Ca quay lại đi, chúng ta cùng nhau so sánh đáp án nha!

Thẳng cho đến khi nộp biểu mẫu thì Phó ca cũng không có quay lại nhìn cô. Có lẽ anh rất tự tin vào bản thân.

Phù An An ngồi trên ghế, đợi mục sư Trương đọc xong những nội dung này một cách nhanh chóng rồi chia những biểu mẫu này thành hai phần. Sau đó, Linh mục Trương lấy ra một trong số chúng bắt đầu đọc tên.

“Phù Tiểu Viên”

"Trương Huệ Phương"

......

"Lưu Đức Bưu"

Tất cả các tên được đọc.

Linh mục Trương khẽ mỉm cười với họ, “Được rồi, các vị tín đồ có thể đi rồi, xin mời các vị còn lại đợi.”

Phù An An đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Phó Ý Chi ngồi ở bên cạnh, lại không có ý định rời đi. “Phó Ca, đi thôi.” Phù An An gọi anh.

“Ngươi là...... Phù Tiểu Viên tiểu muội muội a.” Lúc này, linh mục Trương đột nhiên ngăn cô lại, rồi nhẹ nhàng nói: "Bằng hữu của cô còn chưa có gọi tên, cô cần ở chỗ này chờ một chút."

Cái gì? Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi, anh điền sai rồi, mới vừa rồi còn có khí thế như vậy? Cô bắt đầu có chút không hiểu Phó baba.

“Cô ở bên ngoài chờ tôi một chút.” Phó Ý Chi nhìn cô gật đầu nói: “tôi và vị mục sư này muốn nói một ít chuyện.”

Cô còn có thể làm gì nữa bây giờ, chỉ có thể nhắm mắt lại và giả vờ như không biết. Phù An An rất giả tạo giậm chân, "Hừ, có chuyện gì còn không muốn cho người ta nghe.”

Sau đó rời khỏi hiện trường. Nhìn theo bóng lưng của Phù An An, linh mục Trương khẽ mỉm cười, “Giao tiên sinh, vị này là......” Hắn ta không nói cho hết câu sau nhưng mà điều nên hiểu cũng đã hiểu.

Phó Ý Chi nhướng mi liếc hắn một cái, "Có vấn đề sao?"

“Không có, không có vấn đề.” Mục sư Trương lắc đầu và nói một cách hào hứng: "Tân Thần giáo của chúng tôi tôn trọng sở thích của mọi người chơi!"

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.85175 sec| 2401.328 kb