Editor: Trâm Rừng
Oa a! Phù An An cảm giác Phó Ý Chi điều khiền tinh thần lực chuẩn xác như có nội công, khốc huyễn giống như hiệu ứng đặc biệt của các loại phim truyền hình!
“Phó Ca, chữ ' sao ' có chút đơn giản a, chữ ' phù ' anh có thể làm được không?” Cô đề cao độ khó.
Ngay khi lời nói rơi xuống, những giọt nước trong không khí đã thay đổi hình dạng. Chữ “Phù” cũng là trò trẻ con.
Thật là lợi hại! Phù An An nhảy dựng lên vỗ vỗ tay, “Phó Ca, anh làm thêm chữ ' diễm ' xem thử đi?”
Phó Ý Chi liếc nhìn cô, sau đó lạnh lùng rút tay về.
Lạch cạch một tiếng. Do không có ngoại lực tác động nên quả cầu nước lớn rơi xuống nền bùn và bắn tung tóe khắp nơi.
Phù An An vẫn còn đang đắm chìm với vẻ ngoài đẹp trai vừa rồi của Phó baba, "Phó ca, anh hãy biểu diễn chiêu vừa rồi cho Nghiêm ca xem, anh ấy nhất định rất vui!"
Phó Ý Chi nghe vậy nhíu mày, “vì sao tôi phải làm cho cậu ấy xem?”
“Bởi vì... này......” Phó An An mới nói được nửa câu, bên ngoài rừng cây truyền đến tiếng bước chân. Cả hai nhanh chóng thu lại biểu cảm và nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Có người muốn tới gần chỗ ở của bọn họ. Một tiếng hì hì tác tác từ trong rừng cây phát ra, hai người nhìn nhau, đi về hai phía nơi phát ra âm thanh, nếu kẻ đó đến gần thì coi như hắn xong đời.
Nhưng một giọng nói đã ngăn người đó lại, “Lưu Lực, đừng bắt côn trùng nữa, phía trước có người đang phát cháo!”
Người này dừng lại, “Cháo, có cháo uống a!” Cuống họng khàn khàn khô khốc mang theo hưng phấn, hai người nhanh chóng chạy về hướng có phát cháo trong lời đồn đãi.
Sự kiện phát sinh đột nhiên bị giải trừ. Dù sao nơi này cách thôn Mãn Đầu không quá xa. Loại chuyện này đã xảy ra vài lần, rất có thể đã có người phát hiện bọn họ ở đây, nhưng những người đó không có tiến vào thăm dò.
Muốn tìm một chỗ ở yên ổn không dễ dàng, chính vì điều này mà hai người bọn họ mỗi ngày đều chú ý đến tình hình bên ngoài.
Tuy nhiên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, làng Mãn Đầu đã thu hút càng ngày càng nhiều người, ít nhất cho đến bây giờ đã có 3000 người. Hơn nữa ngày hôm nay vẫn có người lục tục đi tới đây.
Đường lớn cũng chỉ dài như vậy. Kẹt xe thế nào cũng không thể có nhiều người như vậy được. Vậy thì khả năng cao là những người tị nạn này là những người may mắn sống sót gần khu vực quận Đông Thục và công viên quốc gia Geyser. Nếu là những người này thì trong đó chắn chắn sẽ có NPC lẫn người chơi.
Trong một ngôi làng nhỏ đơn giản với hàng chục người, bây giờ có đã có rất nhiều loại người hỗn tạp. Hai người họ đã ở bên ngoài quá lâu nên không biết chuyện gì đang xảy ra ở trong làng Mãn Đầu.
Đã là ngày thứ mười tám của trò chơi, Phù An An cảm thấy mình có thể lẻn vào xem một chút.
--------------------
Biện pháp đơn giản nhất để tiến vào làng là trà trộn vào đám người đang chạy nạn ở trước mặt này.
Sắp xếp phương tiện và cất nó đi. Sau đó đi vòng ra phía sau, đem quần áo trên người lăn qua bùn đất, giẫm lên, dùng cành cây cùng đồ vật cùn chặt, làm cho cũ nát, sau đó hai người đầu đầy bùn đất quay về con đường duy nhất đi vào làng Mãn Đầu.
Trong khi đi, Phù An An chọc vào eo của Phó Ý Chi, “Phó Ca, lưng phải khòm xuống.” Làm sao lại có một người chạy nạn lại có tinh thần và khí thế tốt như vậy được? Có Phù An An tại đây, coi như Phó baba có khí chất đế vương trời sinh thì cô cũng có thể kéo Phó baba đi xuống mặt đất.
“Lưng hơi cong xuống một chút.”
"Cổ! Co lại một chút, co vào quần áo."
“Còn có tay!” Phù An An làm mẫu cho anh xem, “ làm giống như tôi này, đem nó nhét vào trong tay áo đi!”
Phó Ý Chi:......
Sau khi bị Phù An An đào tạo và dạy dỗ, Phó Ý Chi chỉ còn lại khuôn mặt là còn nhìn được một chút. Không, khuôn mặt tuấn tú này cũng bị bùn vàng làm cho lưu mờ. Hai tên chạy nạn lôi tha lôi thôi cứ như vậy xem lẫn trong một đám dân chạy nạn đi vào làng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo