Editor: Trâm Rừng
Phù An An cùng Phó Ý Chi đi theo đi theo những kẻ chạy nạn này vào trong làng Mãn Đầu.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là nồi cháo trong truyền thuyết đó. Mặc dù nói là cháo nhưng nó so với nước trằng thì chỉ có nhiều thêm mấy hạt gạo thôi.
Phù An An tận mắt nhìn thấy người này để một nồi nước to ở bên cạnh chiếc nồi sắt lớn đang đun sôi, sau khi múc cho cô một bát cháo, hắn ta liền dùng thìa sắt lớn đổ một gáo nước vào trong nồi. Cháo này uống chắc chỉ giống như uống nước đun sôi.
Cô đứng đó thêm hai giây nữa, người đàn ông phát cháo đã nhìn cô một cách hung ác, "Mỗi người một bát, cầm rồi thì lăn đi!"
Nghe vậy, Phù An An không khỏi nhìn hắn hai lần, sau đó hướng hắn cười cười —— tiểu tử, ba ba nhớ kỹ ngươi nha!
Theo sau cô là Phó Ý Chi, người đàn ông liếc anh một cái, gõ cái muỗng lớn lên cái nồi sắt bên cạnh, "Mau lên đi!"
Phó Ý Chi dùng mắt liếc xéo hắn ta một cái rồi lạnh lùng đi thẳng về phía trước. Những người bên cạnh chỉ vì muốn húp một bát cháo nóng mà ăn chửi của người đàn ông kia rất nhiều đang cười khẩy, nếu người ta không thèm bát cháo của hắn ta thì hắn ta chẳng là cái thá gì cả.
Vương Mập Mạp thở phì phì trong lỗ mũi, nhìn người này hừ lạnh một tiếng. Có bản lĩnh như vậy, mấy ngày tới cũng đừng lại đi xin ăn!
Vừa nghĩ đến đó, đột nhiên hắn ta dùng thìa đập vào phần nồi sắt khiến phần đất bên dưới bể tan nát. Cái nồi trên giá đỡ lập tức nghiêng đổ. Vài hạt gạo ngâm trong nước trắng rơi vãi trên giày, sắc mặt Vương Mập bỗng tái xanh rồi trắng, trắng rồi lại xanh. Hắn ta thực sự làm đổ thức ăn, hắn ta sắp xong đời!
Một bên khác. Những người mới tới sau khi uống cháo xong sẽ đưa đến phòng họp trong làng Mãn Đầu.
Bên trong rất nhỏ nhưng mà có hai gian phòng học lớn. Nơi đây ngày xưa là nơi họp dân, bầu cử của dân làng, mỗi phòng học có sức chứa khoảng bảy, tám mươi người.
Có người chuyên môn dẫn dắt bọn họ đến trong phòng học. Sau đó, một người đàn ông mặc trang phục kỳ lạ cầm một xấp giấy tờ đi đến trước mặt mọi người.
Lúc đi vào người này cũng không nhìn bọn họ mà đưa tay đặt lên tờ giấy, nhắm mắt lại và đọc diễn cảm - "Lạy Tân Thần vị tha, ban phước lành cho mọi tín đồ của Ngài!"
Lời này vừa nói xong lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của Phù An An.
Người đàn ông này yêu cầu những người bên cạnh phân phát những tờ giấy trong tay rồi bắt đầu giới thiệu với mọi người, "Xin chào mọi người, tôi là mục sư của Tân Thần giáo, các bạn có thể gọi tôi là mục sư Trương. Thứ mà các bạn có trong tay là một cuốn sách cầu nguyện với Tân Thần. Hãy tin tưởng vào Thần, Ngài sẽ phù hộ cho chúng ta, để chúng ta hóa vận rủi thành vận may trong cơn thiên tai này. Còn có thể dẫn dắt chúng ta cùng đi tới Tân Thế Giới xinh đẹp nhất!”
Sau khi người đàn ông nói xong, Phù An An đã hoàn toàn ngạc nhiên. Đây không phải là cái tà giáo hoạt động hàng ngày trong diễn đàn sinh tồn sao? Các diễn đàn sinh tồn không còn có thể làm hài lòng họ nữa nên bọ họ bắt đầu phát triển truyền giáo ở trong trò chơi?
Hai người họ chỉ vắng mặt có mấy ngày, rốt cuộc làng Mãn Đầu đã xảy ra chuyện gì rồi? Phù An An cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt của mình, không để lộ bất kỳ sự kỳ lạ nào.
Ngay sau đó, cô nghe linh mục Trương tiếp tục nói, "Chúng tôi hy vọng rằng tất cả mọi người có thể trở thành tín đồ trung thành của Tân Thần, đương nhiên chúng tôi càng cần những người chơi hơn, những người chơi được chủ Thần của chúng tôi lựa chọn! Để không tiết lộ danh tính của mọi người, chúng tôi đã cố tình thực hiện phương pháp này.
Nếu có người chơi ở đây, bạn có thể tham gia cùng chúng tôi, chúng ta sẽ là một gia đình kể từ bây giờ! Chúng ta cùng nhau cùng tiến cùng lùi! Chúng ta cùng một chỗ nghênh đón chủ của chúng ta sắp đến Tân Thế Giới! Không thành vấn đề nếu bạn không muốn tham gia cùng chúng tôi. Chỉ cần bạn tiết lộ danh tính người chơi, chúng tôi sẽ cho bạn những ưu đãi! Bởi vì... tất cả chúng ta đều là những đứa con được Tân Thần ưu ái!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo