Editor: Trâm Rừng
Dù sao trong khoảng thời gian ngắn hai người họ sẽ không rời khỏi chỗ này.
Phù An An bắt đầu cẩn thận dọn giường, trải ba lớp chăn bông lên mấy cái ghế không bằng phẳng làm cho thoải mái đến nổi không còn cảm giác chông chênh nữa. Gối đầu, chăn mền tất cả đều được lấy ra.
Ngay sau đó, cô lại làm hai cái móc nhỏ trên nóc xe, trên đó buộc một tấm vải để ngăn cách không gian cá nhân giữa cô và Phó baba, nó có thể kéo lên khi không cần thiết. Thu dọn bên trong xe, Phù An An cảm thấy chiếc giường này thật thoải mái!
Ngoài bên trong xe, bên ngoài cũng cần phải được dọn dẹp. Đầu tiên, cô kéo ra nhiều cành cây và nối chúng lại với nhau để làm một chiếc chổi đơn giản để quét lá rụng xung quanh xe.
Sau đó, cô lấy một con dao làm bếp và tìm thấy bốn que hình chữ "Y" trong rừng, cũng như các cành cây thẳng có cùng chiều dài. Đem các cây hình chữ “Y” cắm thành hình vuông vào trong đất, ghép các cành còn lại với nhau để tạo thành một chiếc bàn nhỏ dài và rộng nửa mét. Công việc này cũng thật dễ dàng.
Khi Phó Ý Chi đi ra ngoài quay lại, Phù An An không chỉ làm một chiếc bàn nhỏ mà còn làm một chiếc ghế đẩu nhỏ. Cô cũng sử dụng một nửa tấm ga trải giường chưa sử dụng khi cô làm rèm khi nãy để làm khăn trải bàn.
Có thể nói là cực kỳ hưởng thụ cuộc sống. Phó Ý Chi nhìn đi chỗ khác, tự hỏi điều này có nên được khen ngợi hay không.
“Ăn cơm đi, Phó Ca!” Nhìn thấy Phó Ý Chi quay lại, Phù An An hô to với anh, lấy ra súp chim bồ câu, cá hấp và một chồng chân gà rút xương ngon miệng do đầu bếp đặc biệt cung cấp.
Chỉ tiếc là vì tránh vị lộ nơi này nên không thể đốt lửa, canh bồ câu chỉ có hơi âm ấm, nhất định phải nhanh chóng giải quyết trong mùa đông lạnh giá này.
Ăn uống thỏa thích. Thời gian cũng không sớm, cô rửa ráy sạch sẽ liền lên xe nằm. Trong xe so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều, chăn bông mềm mại quấn quanh người, tuy không gian tương đối nhỏ nhưng cũng đã rất tuyệt rồi.
Chỉ là Phó Ý Chi nhìn chằm chằm vào ga trải giường nằm ngang trong xe, ánh mắt anh dừng lại, “lúc nào thì làm cái này?”
“Lúc nãy.” Bọc trong chăn, Phù An An hào hứng nói:"Phó ca, anh có cảm thấy ngôi nhà nhỏ hiện tại của chúng ta đặc biệt ấm áp không?"
Nguyên bản bởi vì... ga giường này mà cảm xúc không rõ, Phó Ý Chi nghe vậy cười khẽ một tiếng, “Cô cũng có lúc rất chủ động.”
Ăn ngủ đúng cách sẽ đem lại cho con người cảm giác hạnh phúc. Cái này cũng tính là chủ động đúng không.
Chỉ cách họ vài trăm mét. Chợ nhỏ ở giữa đường đã tan từ lâu.
Các thôn dân về tới nhà của mình, mặc dù không có điện, nhưng mà tất cả nhà các nhà đều đốt lên ngọn nến. Sự phun trào của núi lửa đã giết chết một số người trong làng của họ. Nhưng chính vì điều này, cũng đã mang lại cho họ rất nhiều của cải.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một chiếc bánh mì có thể bán với giá năm mươi nhân dân tệ, một cân gạo có thể có giá năm trăm nhân dân tệ. Nếu họ nắm bắt cơ hội, họ không biết sau này có thể kiếm được bao nhiêu tiền! Tiền a! Làng Mãn Đầu của bọ họ sắp trở nên giàu có, mấy gia đình đều nói chuyện vào ban đêm, hầu như tất cả đều có tiếng cười.
Một bên khác, những người vượt ngàn dặm đến đây đều đang run rẩy trong gió lạnh. Người có lều thì lạnh, người không có lều cũng lạnh. Nhiều người chỉ có thể túm tụm vào nhau để sưởi ấm.
"Mẹ con đói." Giọng nói của một đứa trẻ vang lên từ đám đông.
Một người phụ nữ đang ôm một đứa bé, ngắt một khối bánh nướng nhỏ có vị chua sót đút vào miệng đứa bé, tiếp đó thấp giọng nói, “bảo bảo ngoan, không đói bụng, chúng ta ngủ sẽ không đói bụng nữa.”
Sự tuyệt vọng bao trùm lên những người tị nạn.
Trò chơi ngày thứ mười bốn.
Chợ nhỏ ở giữa đường vẫn mở cửa. Người tị nạn ngày càng có ít tiền để trao đổi. Thậm chí, họ bắt đầu thay đổi đồ ăn bằng những thứ khác mà họ có trước đây.
“Đều nói đây là thẻ ngân hàng, người anh em, thẻ ngân hàng a! Ngay cả mật mã cùng thẻ căn cước tôi đều đưa cho anh rồi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo