Editor: Trâm Rừng
Từ trưa đến tối, rồi đến đêm. Vẫn luôn có người từ bên cạnh xe của bọn họ đi qua. Con người không còn tâm trạng và sức lực để nói, cười, gánh balo trĩu nặng, bước chân cũng nặng trĩu.
Bước chân của bọn họ có nặng đến đâu cũng không thể đánh thức một người đang ngủ. Cho đến khi ai đó véo vào mặt cô.
“Tỉnh đi.”
“Ai nha!” Phù An An vung đi cái tay đang ở trước mặt, đem khuôn mặt chôn xuống mền, “Anh để cho tôi ngủ đi.”
Để duy trì biên giới sông Chu quốc tốt đẹp với Phó baba, cô đã không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài.
"Nếu cô còn không thức dậy, trời sẽ sáng."
Một giọng nói quen thuộc từ phía trên truyền đến, lạnh lùng như mọi khi lại mang theo một chút dung túng. Nhưng mà Phù An An chỉ nghe ra quyền uy!
Mở mắt ra thật mạnh, còn có rắm ranh giới Sở Hán. Cái đầu to của cô đang đè lên cánh tay của Phó baba, còn có một cái chân đang kiêu ngạo gác lên đùi của anh.
“Phó Ca, thật xin lỗi!” Phù An An nhanh chóng ngồi dậy và nói.
“Biết dậy trễ, thì động tác nhanh lên một chút.”
Phó Ý Chi xuống xe trước, đứng ở cửa và nhìn cô. Nhưng cô không phải xin lỗi vì chuyện cô dậy trễ. Phó baba trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt nhưng mà cô lựa chọn tha thứ cho anh.
Chuyện này liền như vậy bỏ qua, bọn họ chuẩn bị kỹ càng lên đường!
Bây giờ là trò chơi ngày thứ mười ba, 3h sáng.
Bên ngoài tối đen như mực, cho dù khẩn trương như thế nào, cũng sẽ không có người lựa chọn vội vàng rời đi vào lúc này.
Hai ngày này nhiệt độ càng ngày càng thấp. Đặc biệt là bây giờ, có thể chỉ năm hoặc sáu độ. Mặc dù nó phải trò chơi nghiêng về hạ nhiệt độ nhưng trời đã rất lạnh rồi.
Trong nháy mắt Phù An An đi ra ngoài, vội vàng lấy ra áo bông đã chuẩn bị lúc trước. Hai người mỗi người một bộ, đeo bao tay vào cùng với mũ, sau đó lại đem ô tô thu vào không gian.
Một chiếc ô tô chiếm không gian rất lớn, để có thể nhét hết hai chiếc ô tô, ngay cả những vật liệu ban đầu được đặt trong không gian, Phù An An cũng phải lấy hết ra nhét vào khoang xe trước khi đem xem thu vào. Làm xong những thứ này, cô đã bị cóng đến không còn hình dáng.
Phó Ý Chi nhìn cô run run, "Lạnh như vậy sao?"
“Lạnh.” Phù An An nghiêm túc gật gật đầu, cô từ nhỏ đã sợ lạnh.
“Phó Ca, chúng ta mau đi thôi.” Cô sốt ruột thúc giục. Vận động sẽ không bị lạnh nữa
Phó Ý Chi nhìn cô một cái, sau đó lấy khăn choàng cổ của anh xuống choàng lên cổ của cô. Hai cái đều quấn lên, lổ tai cùng khuôn mặt đều được quấn kít mít.
“Phó Ca, tôi còn có cái khác, anh đừng để bị lạnh.”Phù An An thấy vậy vội vàng nói. Đưa tay muốn lấy xuống trả lại cho anh.
Tiếp đó bị một ánh mắt của Phó Ý Chi ngăn lại. “Cô cảm thấy tôi lạnh?”
Phù An An dừng một chút, sau đó yên lặng rút tay về. Tốt a, anh luôn ấm áp, không lạnh lùng!
Cả hai vội vã lên đường theo kế hoạch từ trước. Đi bộ dọc theo đại lộ đầy xe cộ bỏ hoang, họ đi qua trạm xăng và bước lên cây cầu đã cắt ngang họ để tìm kiếm một con đường mới.
Vì không có ánh sáng nên dòng sông bên dưới tối đen như mực. Mặc dù cô không thể nhìn thấy gì, nhưng rất hăng và nồng nặc mùi cá chết, mùi đó thực sự có thể khiến mọi người ta bỏ chạy.
Hai người sờ soạng đi qua trên cầu. Phù An An nín thở và chỉ dám thở sau khi xuống cầu. Cô thực sự rất bội phục cái người dám vớt cá chết đem bán.
Từ ba giờ sáng đến bảy giờ sáng, họ đi bộ trọn bốn tiếng đồng hồ và chỉ ăn một chút trong suốt thời gian đó.
Cuối cùng họ cũng đuổi kịp nhóm người tị nạn đến Làng Mãn Đầu sau cùng. Lúc này, những người này đang túm tụm vào nhau để giữ ấm và ăn những thức ăn ít ỏi trên tay.
Dù điều kiện khó khăn nhưng nghĩ đến thành quả của cuộc tị nạn đã cho họ niềm hy vọng lớn lao---Làng Mãn Đầu!
Sau khi trải qua hai ba ngày đen tối, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ, nhìn về phía trước, trong mắt ai cũng tràn đầy khát khao -- chờ đến chổ, tất cả đều sẽ tốt thôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo