Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Thật đáng tiếc khi trút giận cũng không thể mang lại cho họ bất cứ điều gì. Những chiếc bánh bột ngô khô khốc cầm trên tay vẫn còn nóng hổi, to tròn, thơm phức mùi bánh mới nướng rất hấp dẫn. Điều này cuối cùng đã cho mọi người một chút thoải mái.

Mọi người chỉ ăn được lửng bụng mấy ngày liên tiếp, mới vừa cầm bánh đã chờ không kịp mà cắn vào miệng. Cái đồ chơi này thật cứng rắn. Dùng sức cắn một cái, vừa ngửi có bao nhiêu thơm thì bây giờ có bao nhiêu khó ăn. Bánh bột ngô vừa khô vừa cứng, nhai ở trong miệng một hồi còn nhai ra vị chua chát.

Có người đã phun bánh bột ngô này ra đưa cho nhân viên phân phát xem “ có phải bị thiu rồi không?”

“Không có thiu đâu, mùi vị của nó chính là như vậy.” Khi được hỏi, dân làng thản nhiên xua tay, “Sau khi núi lửa phun trào, tất cả nước đều bị như thế này, đây là nước giếng duy nhất trong làng chúng tôi có thể uống được, muốn ăn loại không có mùi lạ thì phải dùng nước khoáng để làm bánh. Hiện tại tất cả đều là như thế này, đừng có già mồm. Không ăn thì trả lại cho chúng tôi, đồ ăn của người khác cũng không phải do gió lớn thổi tới.”

Nghe vậy, người đang hỏi im lặng cất chiếc bánh lớn đi, không gây ồn ào nữa.

Nghe vậy, Phù An An nhớ đến dòng sông trước đây mình đi qua, vô thức cắn một miếng, nhai xong cả khuôn mặt nhăn lại rồi nuốt xuống. Cái này thật đúng là không phải khó ăn bình thường. Nhưng dù khó ăn đến mấy, cô cũng không nôn ra. Trò chơi này đã dạy cho cô một chân lý lớn nhất trong cuộc sống, đó là trân trọng thức ăn.

Cầm hai chiếc bánh bột ngô lớn trong tay, Phù An An nhìn con đường giữa làng và trại tị nạn.

Người dân làng Mãn Đầu rất giỏi kinh doanh buôn bán, họ đã cố tình biến con đường ở giữa thành chợ buôn bán. Nhà nào cũng lấy đồ muốn mua bán bỏ vào túi da rắn, giống như dựng gian hàng ngoài chợ vậy.

Khi đến gần hơn, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng mặc cả trong chợ nhỏ kia.

"Cái gì? Năm mươi tệ một cân gạo? Ca ca, cái này cũng quá cao rồi!"

“Một cái bánh bột ngô cũng muốn năm mươi?”

“Đại ca, anh giảm giá một chút được không, sáu trăm đồng anh đem nguyên bao này bán cho tôi luôn được không?”

“Ghi bao nhiêu bán bao nhiêu, không muốn mua thì đi ra chỗ khác, đừng có đứng ở đây mà trả giá.”

Bây giờ là thị trường của người bán, người mua đồ phải dè dặt, thấp kém. Người trong làng đều có thái độ thích mua thì mua, không mua thì đi chỗ khác, ngươi không cần thì tự nhiên có người đến sau sẽ cần. Đúng là một thôn làng biết buôn bán.

Trên thực tế, điều này cũng cho thấy tình hình hiện tại không phải là tồi tệ nhất. Đương nhiên cũng tuyệt đối không tính là tốt.

Giữa dòng người tấp nập qua lại, thiếu vắng hai người cũng không có gì lạ. Phù An An cùng Phó Ý Chi rời đi đám người, lựa chọn lần nữa xây dựng cơ sở tạm thời để dừng chân. Hai người họ có đủ nguồn vật tư nên không cần phải ra ngoài để trao đổi mọi thứ.

Nếu không phải công viên quốc gia Geyser là mối nguy hiểm lớn nhất, bọn họ muốn tránh nó càng xa càng tốt, bọn họ cũng sẽ không đi theo những NPC này tới đây. Nhưng đến đây không có nghĩa là họ sẽ trà trộn vào đống dân tị nạn. Một vùng quê rộng lớn như vậy còn có thể thiếu chỗ cho hai người bọn họ ở sao.

Đương nhiên không thể. Không xa bên phải ngôi làng, có một khu rừng.

Đi vào. Những chiếc lá của khu rừng được bao phủ bởi tro núi lửa, còn mặt đất mọc đầy cỏ dại và bụi rậm.

Hai người rẽ vào trong rừng cây, bên trong có một chỗ trống trải, giống như một cái giếng trời, chung quanh cây cối vừa vặn có thể che khuất tầm nhìn. Không gian ở giữa chỉ lớn hơn một chút so với ô tô của họ.

Sau khi dọn sạch tất cả cỏ dại và cây bụi khỏi mặt đất, nơi này trông rất tốt đẹp. Đem xe trong không gian lấy ra. Phù An An bắt đầu sắp xếp lại vật tư chất đống trong xe sau đó đem ghế ngồi của chiếc xe kéo xuống thành chiếc giường ngủ.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

1.36362 sec| 2401.477 kb