Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Phó Ý Chi dừng lại bàn tay đang dang ra của mình ngồi xuống bên cạnh cô. “Thế nào?”

"Phó ca, anh thật quá đáng!"

Phù An An che đầu trách cứ: "Cho dù là diễn, cũng không thể hôn như vậy được! Trong lòng anh còn có Nghiêm ca sao? Trong lòng anh còn có con của anh cùng với Nghiêm ca sao? Nếu như chuyện ngày hôm nay bị Nghiêm ca biết được, anh sẽ giải thích với Nghiêm ca như thế nào đây? Anh nói tôi nên đối mặt với Nghiêm ca như thế nào hả?”

Nói đến phần đáng buồn cô còn sụt sùi không kiềm chế được mà ho hai cái, “ Hình ảnh hoàn hảo của anh trong tâm trí của tôi đã sụp đổ!”

Những lời này đúng là càng nghe càng không thích hợp. Phó Ý Chi hơi cau mày, "Có liên quan gì đến Nghiêm Sâm Bác?"

Chặc! Đúng là người đàn ông tồi! Phù An An ngay lập cảm thấy không đáng giá cho Nghiêm ca. “ Tại sao lại không có quan hệ được? Anh cùng với Nghiêm ca đều có con với nhau! Còn hứa đêm giao thừa gia đình ba người sẽ cùng nhau về nhà mà! Không phải chính anh đã nói với tôi như vậy sao?”

Sau khi nghe điều này, Phó Ý Chi cảm thấy dây thần kinh được gọi là lý trí đã bị đứt. Anh hít sâu một hơi, đưa tay kéo cục u ở giữa giường, "Tôi đã nói với cô như vậy?"

Phù An An bị hỏi đến sững sờ, tiếp đó gật gật đầu.

Phó Ý Chi sắc mặt trầm xuống, nhìn thẳng vào cô, khiến cô không thể né tránh. "Nói thật cho tôi biết, ngày hôm đó cô đã nghe được cái gì."

Trực giác của cô nói cho cô biết, tâm trạng của Phó Ý Chi bây giờ không được tốt cho lắm.

"Ngày đó... Tôi nghe một lão nhân hỏi anh: Có thích người nào không. Anh nói là có. Lão gia gia nói là Sâm Bác sao? Anh nói ừ. Lão gia gia còn nói khi nào đến Tết, anh hãy đưa Nghiêm ca cùng với đứa bé về cùng. Anh đã nói ừ.”

Nói xong, Phù An An nhìn sắc mặt càng ngày càng âm trầm ở bên kia, rụt đầu vào mai như rùa, “chính anh tự nói.”

Phù An An ở một bên lẩm bẩm. Sau đó bị ánh mặt lạnh lùng của Phó Ý Chi liếc một cái lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trong một lúc, căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Sau thật lâu, Phó Ý Chi mới mở miệng, “cho nên cô tán thành tôi cùng với Nghiêm Sâm Bác đến với nhau?”

Là một người trung thực, cô nên gật đầu vào lúc này. Nhưng một khao khát sống sót không thể giải thích được đã khiến cô im lặng dùng đôi mắt đáng thương và vô hại nhìn anh.

Lúc này, Phó baba giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, chỉ cần tùy tiện chạm vào là sẽ nổ tung.

Phanh -- Chiếc gương gần đó và chiếc đèn trên cao đột nhiên vỡ tan. Phù An An nấc lên vì sợ hãi. Bây giờ cô không gây gối với Phó Ca thì anh cũng bùng nổ.

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Có tiếng nói ngoài cửa, "Phó tiên sinh, xin lỗi, giám mục của chúng tôi muốn ông đi qua ngay bây giờ."

Trong phòng an tĩnh hai giây. Phó Ý Chi liếc nhìn người trên giường sau đó ừ một tiếng. Không nói gì, anh quay người bỏ đi.

Núi lửa cứ như vậy được mời đi. Phù An An mềm nhũn ngã xuống giường, nhớ lại cảnh vừa rồi, càng cảm thấy không đúng. Theo logic mà nói, cô nên là người tức giận về vấn đề ngày hôm nay mới đúng.” Tại sao cuối cùng là Phó ca giọng khách át giọng chủ? Làm cho những lời sao đó của cô cũng không dám nói?

Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi hình như Phó ca đã tức giận khi cô nói Nghiêm ca cùng với anh đến với nhau, anh còn yêu cầu cô lặp lại những gì cô đã nghe được trước đó. Có phải cô đang hiểu lầm cái gì đó không? Phó ca đã nói gì vào ngày hôm đó?

Phù An An cảm thấy có chút phát lạnh, vừa mới đưa tay sờ sờ cổ của mình đột nhiên nhớ tới cảm giác cái mũi của Phó Ý Chi lướt qua. Tay của cô khựng lại tiếp đó đem mình bọc chặt trong chăn. Ai nha, thật xấu hổ quá đi!

Một bên khác, trong phòng họp. Những người vừa phục vụ và vui vẻ vừa rồi đã giải tán hết. Chỉ có những tín đồ trung thành nhất của Tân Thần giáo ngồi bên trong, cùng với một số người chơi mới gia nhập.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.24944 sec| 2401.594 kb