Editor: Trâm Rừng
Hắn ta đã từng nghe nói rằng một số người chơi có sở thích đặc biệt kỳ quái. Có một đại boss cấp cao thủ đặc biệt thích yêu đương với nhân vật trong game, không ngờ lại có nhiều hơn một người có sở thích kỳ lạ như vậy.
Mục sư Trương lấy lại bình tĩnh, sau đó tiếp tục hỏi, “Giao tiên sinh, xin hỏi anh là người chơi chia bài dự bị hay là người chơi bình thường?”
“Dự bị chia bài.”
Thế mà lựa chọn cái thứ nhất?! Bây giờ, người chơi dự bị chia bài đồng nghĩa với sức mạnh nhưng cũng là điểm số di động. Rất ít người dám tiết lộ danh tính của mình một cách chân thật như vậy.
Mục sư Trương sửng sốt, "Anh thực sự là một người chơi chia bài dự bị sao?”
Phó Ý Chi tựa vào trên ghế, chậm rãi liếc hắn một cái, "Ngươi cho là ta đang nói dối sao?"
“Không, không có.” Mục sư Trương vội vàng lắc đầu, "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên, dù sao, rất ít người sẵn sàng thành tâm với chủ nhân của tôi. Xin ngài chờ một chút, đi theo tôi đến một nơi khác.”
Fu Anan cho hai tay vào ống tay áo và ngồi xổm bên bồn hoa như một tên ăn mày nhỏ chờ đợi Phó baba của cô đi ra.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, đám đông giải tán, cuối cùng Phó Ý Chi cũng đi ra, theo sát phía sau là linh mục Trương.
“Phó Ca.” Phù An An đi lên, nhìn về phía Phó Ý Chi đã ở bên trong lớp nữa ngày.
Cẩn thận nghĩ lại, Phó baba có kinh nghiệm phong phú đối với trò chơi, cho nên ngay cả cái bẫy nhỏ này cũng không nhìn ra, chỉ có khả năng là anh chủ động vạch trần.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ủy khuất đáng thương của Phù An An nhìn về phía anh. Nếu như anh không đi con đường bình thường thì cũng phải nói cho cô một tiếng nha. Cô chỉ muốn được “ cẩu” để thông quan, còn anh muốn liều lĩnh để dành chiến thắng. Cô vẫn chưa đạt được trình độ của Nghiêm ca, có thể nhìn sắc mặt để nói chuyện.
Phó Ý Chi thất thần nhìn cô, vươn tay nhéo mặt cô, "Cô chờ ở đây, tôi làm xong việc sẽ trở về."
Mục sư Trương ở bên cạnh quan sát, mặc kệ người này có phải hay không là người chơi dự bị chia bài, dù sao anh ta thật sự yêu thích NPC này. Cái khuôn mặt đầy bùn như thế cũng có thể xuống tay được.
“Dẫn đường.” Phó Ý Chi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ngay lập tức, linh mục Trương cảm thấy một loại áp bức, thu lại ánh mắt và ra hiệu cho anh, “Giao tiên sinh, mời.”
--
Phù An An nhìn xem hai người rời đi. Vốn định ở chỗ đó đợi, nhưng hai người vừa đi không bao lâu, liền có người đi tới.
Người đến trông cũng khá thanh tú, đứng trước mặt cô mỉm cười nhẹ, "Xin chào, ta là tân thần giáo Linh mục Anh. Được Trương linh mục ủy thác tới đưa cô đến chỗ ở.”
Vị Linh mục này không chỉ đẹp trai mà còn dịu dàng và biết ăn nói. Chắc chắn là cái loại tiểu bạch kiểm luôn muốn tìm phú bà bao nuôi kia.
“Cảm ơn.” Phù An An lộ vẻ cảm kích trên khuôn mặt, trong lòng lại tự động xếp loại người này trên các quy tắc đánh giá con người mà Đại Cường ca đã dạy cho cô.
----------------------------
Thân phận người chơi của Phó ca bị bại lộ cũng không phải không có chỗ tốt. Chỗ ở được thay đổi đến khu vực dân cư. Mặc dù chỉ có một gian phòng, nhưng đã tốt rất nhiều so với chen chúc trong cái lều vải ở bên ngoài cánh đồng kia.
Còn có một bát cháo, hai cái bánh bao, một chồng dưa chua. Loại đãi ngộ này đúng là không tầm thường nha. Tuy nhiên, dưới kiểu đãi ngộ như vậy, bên cạnh cô còn có một người đang nhìn chằm chằm -- linh mục Anh.
Không phải ở đây để yêu cầu cô bao nuôi mà là để quan sát cô. Phù An An hơi hơi ngồi thẳng, nhanh chóng suy xét Phó Ý Chi đang muốn làm cái gì, cô cần phải làm cái gì mới có thể không cản trở anh.
Linh mục Anh luôn quan sát cô, thấy cô bất động, đặt cháo trước mặt cô, "Cô không ăn à? Sắp nguội rồi."
Phù An An suy nghĩ một chút, liền đẩy bát cơm đi ra, “Phó ca của tôi nói không được ăn đồ ăn của người khác khi anh ấy không có ở đây.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo