Editor: Trâm Rừng
Từ sáng đến tối, bọn họ đã gấp gáp đi đường. Những biển chỉ đường với dòng chữ "Làng Mãn Đầu" trên đường cao tốc đã mang đến cho họ niềm hy vọng lớn lao.
"Mọi người nhanh lên! Chúng ta sắp làm được rồi!" Có người phía trước lớn tiếng nói, đám người phía sau đột nhiên reo hò, bao nhiêu mệt nhọc trước đó đều bị cuốn đi.
Bọn hắn bước nhanh hơn. Ban đầu, vẫn còn nửa giờ hành trình, nhưng nó đã được rút ngắn xuống còn mười mấy phút. Tuy nhiên, khi họ thực sự nhìn thấy ngôi làng này, những biểu cảm phấn khích đó đã đọng lại trên khuôn mặt của mọi người.
Làng Mãn Đầu đã không còn giống như trong tưởng tượng của bọn họ lúc trước - những ngôi nhà gỗ nhỏ nằm bên đường sạch sẽ, gọn gàng, rộng rãi và sáng sủa. Khi họ đến sẽ những người cứu hộ đặc biệt phục vụ thức ăn nóng cho họ, nói với bọ họ rằng bọn họ đã làm tốt lắm sau đó chào đón bọn họ vào làng.
Nhưng trên thực tế, làng Mãn Đầu không lạc quan như vậy. Rất nhiều phòng ở đều bị phá hủy, khắp nơi trên mặt đất đều là lều được dựng tạm bợ bằng tấm nhựa hoặc những vật dụng linh tinh nhặt được, trái phải đều là những cái lều vải.
Còn có những ngôi mộ mới vừa được xây dựng, hoàn cảnh hiện tại không thể giống như trước đây, tang lễ có thể được tổ chức đặc biệt, chỉ có một nhóm người đốt giấy trước những ngôi mộ bằng đất.
Cũng không có người nào có thời gian và sức lực để dọn dẹp tro núi lửa rơi xuống xung quanh, hầu hết khuôn mặt của những người này đều mệt mỏi cùng mờ mịt.
Khi họ đến, tự nhiên không thể có sự chào đón vui mừng như họ tưởng tượng. Thời điểm, bọn họ vừa xuất hiện ở cửa thôn, trong mắt của những người ở đó đều hiện lên đề phòng cùng cảnh giác.
Chẳng mấy chốc, trưởng thôn trung niên đã đến. Ánh mắt của hắn quét qua mọi người, "Đã đến đây rồi thì đi theo tôi.”
Nói rồi, trưởng thôn dẫn họ đến một bãi đất trống trên cánh đồng. Có thể thấy nơi đây trước kia trồng lúa mì, hiện tại dùng làm nơi chứa người tị nạn.
“Các ngươi nếu như nguyện ý, ở chỗ này ở lại. Nếu như không muốn có thể rời đi, bên trong làng của chúng tôi cũng không có dư thừa chổ để ở.”
Những người xin tị nạn đến hết đợt này đến đợt khác. Những người ở Làng Mãn Đầu nhìn nhiều thành quen, xử lý những những người đến đây càng ngày càng thành thục, hơn nữa những người trong làng cũng không muốn cho bọn người tị nạn đi vào trong làng của họ.
“Các ngươi đang đùa chúng ta sao?” Họ đến đây với tràn đầy hy vọng, sau đó lại tuyệt vọng đến bọ họ cũng không thể chấp nhận được.
"Không ăn không uống, trên đầu cũng không có gì để che chắn, các ngươi muốn chúng tôi đi chết sao?”
Trưởng thôn nghe vậy nhắm mắt lại, hiển nhiên đã gặp phải tình huống này rất nhiều lần. “Đối với những người sẵn sàng ở lại, vào ngày đầu tiên đến làng của chúng tôi, mỗi người sẽ được cung cấp một chiếc bánh bột ngô. Nếu muốn những thứ khác, có thể mua chúng bằng tiền hoặc trao đổi bằng những thứ khác, nếu không có hai thứ này, cũng có thể đến trong làng làm việc cho chúng tôi. Nếu như không muốn, có thể trực tiếp rời đi."
Nghe vậy, những người chạy nạn cũng không nói nữa. Đi bộ một ngày đường, bọn họ mới có thể thoát khỏi nơi đó, không có cơm ăn nước uống, còn có thể đi nơi nào?
Ở đây đã có thật nhiều nạn dân. Mọi người đều chật vật ngồi ở trên mặt đất. Có điều kiện khá hơn thì dùng vật dụng dựng một cái lều nhỏ xiêu vẹo, có điều kiện kém thì thậm chí dùng mấy tờ giấy lót, thản nhiên ngồi trên đất.
“A, con mẹ nó. Tôi từng là quản lý cấp cao của một công ty top 500 của thế giới, mới có một tuần mà giờ đã trở thành kẻ tị nạn xin ăn ”. Có người không chịu nổi khoảng cách quá lớn này, điên cuồng phàn nàn, cầm chiếc điện thoại không có thông tin gì, bấm mấy lần không bỏ, sau đó tức giận đập mạnh chiếc điện thoại — “mẹ kiếp! chết tiệt thật!”
Có rất nhiều người cũng tuyệt vọng như anh ta. Những đứa trẻ bị người lớn kéo theo ở bên cạnh, mất đi sự ngây thơ hiếu kỳ ban đầu, đứng sau lưng cha mẹ mở to mắt nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy hoang mang cùng sợ hãi do bị người lớn ảnh hưởng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo