Editor: Trâm Rừng
Những người dân ở đằng kia đang tiến hành thay đổi người cầm quyền, còn Phù An An đang ở trong rừng cây ngồi yên xem kịch hay. Xem xong hí kịch trở về, áo khoác đều bị ướt át. May mắn, quần áo dày không chỉ có riêng bộ này.
Nghĩ đến những người ở làng Mãn Đầu, Phù An An không khỏi thở dài. Chỉ cần bọn họ kiềm chế một chút, đừng tham lam như vậy, thì sẽ không bị tiêu diệt nhanh đến vậy.
Mùi thịt chó ở phía bên kia đi theo cơn gió thổi qua tới nơi này. Đóng cửa sổ và cửa ra vào hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc đi vào giấc ngủ.
Trò chơi ngày thứ 15
Có lẽ Làng Mãn Đầu, giống như tên gọi của nó, là một điểm tài nguyên thu hút ngày càng nhiều người sống sót.
Thời gian càng về sau. Những người tị nạn đến đây trạng thái càng tệ hơn những người đến trước. Ví dụ, có khoảng hơn chục người rải rác ở đây và ở đó, mặc quần áo dày rách nát và trông có vẻ uể oải. Lung la lung lay, chật vật đo đến Làng Man Đầu, nhìn giống như sắp xỉu tại chỗ. Những người này đã được giải cứu bởi những người dân làng mới của làng Mãn Đầu.
Mỗi hộ gia đình trong làng tích trữ hàng trăm hoặc hàng ngàn cân ngũ cốc, nhưng đây chỉ mới là lương thực chính như gạo, lúa mì,… Ngoài ra còn có khoai lang, đậu nành ở trong tầng hầm ngầm, thịt treo ở trên xà nhà, chưa kể đến vịt gà mà mỗi nhà đang nuôi; trong ruộng cũng còn rau quả may mắn sống sót sau trận phun trào núi lửa,…
Một trăm tám mươi gia đình tụ tập cùng nhau, đây không phải là một con số nhỏ. Thứ duy nhất bị ảnh hưởng có lẽ là nguồn nước. Nhiều đồ như vậy mà bọn người kia buốn bán đến hiểm độc như vậy.
Những người tị nạn chiếm đánh thành công hoàn toàn trái ngược với những cư dân ban đầu của làng Mãn Đầu, họ mang theo một chiếc nồi lớn và đặt ở vị trí dễ thấy nhất ở lối vào làng để bắt đầu nấu cháo.
Có những người đói bụng đã lâu khi nhìn thấy nồi cháo khoai lang lớn ở trong làng, con mắt đều sắp rơi xuống, không để ý nóng bỏng cùng khó chịu, ôm bát húp thật mạnh.
Cả ngày hôm nay, bọn hắn lại cứu trợ hơn tám mươi người. Mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí giúp đỡ lẫn nhau này và tin chắc rằng mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Trong rừng cây. Phù An An đang tập trung rèn luyện dị năng không gian của mình. Với sự hướng dẫn chuyên nghiệp của Phó baba, những ngày này cô đã học tập rất nghiêm túc.
Dị năng ở trong trò chơi sẽ tăng lên, nên việc huấn sẽ phải tăng thêm độ khó. Bây giờ, Phó Ý Chi đang yêu cầu cô thực hành điều khiển những giọt nước.
Sau khi trời mưa, lá cây trong rừng trở thành những vật chứa nước mưa tự nhiên. Chỉ cần một cái lắc nhẹ, những hạt mưa lớn sẽ rơi dọc theo kết cấu của lá cây. Điều mà Phù An An phải là là tập trung thu thập một giọt mưa khi những giọt mưa này rơi xuống!
Nếu như giọt nước đứng yên một chỗ thì rất đơn giản nhưng dưới tình huống rơi nhanh như vậy…..Đặc biệt khó khăn.
Vì vậy, cô đã luyện tập trong một thời gian dài nhưng cô có một chút vấn đề với việc điều khiển. Còn bị dội một thân hạt nước mưa.
“Phó Ca, hay là anh làm thủ cho tôi xem một chút đi?”
"Năng lực của chúng ta không giống nhau, cho dù biểu diễn cho côxem, cũng không có bao nhiêu giá trị tham khảo."
"Không có giá trị tham khảo, nhưng lại có tác dụng khích lệ!" Phù An An nhìn về phía Phó ba ba, dùng một loại ánh mắt khát vọng, hiếu học nhìn chằm chằm vào anh làm anh không cách nào cự tuyệt.
Sau đó, Phù An An rất dũng cảm mà đá vào thân cây phía sau Phó Ý Chi.
Đá xong liền bỏ chạy.
Cành cây đung đưa một hồi, hạt mưa lớn ngưng tụ trên lá cây đồng thời rơi xuống. Vào khoảnh khắc khi những hạt mưa này chuẩn bị tạt vào đầu và vai của Phó Ý Chi, tất cả những giọt nước này đều ngừng chuyển động, tập trung lại ở trong không khí, duy trì lại bộ dáng khi rơi xuống.
Phó Ý Chi chậm rãi đi ra, “xem đủ chưa?”
Thành thật mà nói, vẫn chưa đủ. Phù An An mở rộng miệng lắc đầu, “Anh nói khống chế tinh tế, là làm như thế nào?”
Nghe vậy, Phó Ý Chi giơ tay lên, với chuyển động của bàn tay, những giọt nước này tụ lại thành một quả bóng, sau đó trong khoảnh khắc những giọt nước này biến thành một từ - "Sao"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo