Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng ( Qua tết lười chảy thây mọi người ạ! nhưng mà mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện nên mọi người cứ yên tâm nhé!)

Nghe người đàn ông nói, những người chơi ngồi xung quanh đều sửng sốt. Mỗi ngày, họ đang cố gắng hết sức để tồn tại trong trò chơi, ai có thời gian để nghĩ về những thứ khác. Trong mắt họ, NPC chỉ là một đám đồ vật biết di chuyển, không ai có ý nghĩ gì đối với đám đồ vật này.

Nhưng mà hôm nay......

Cái giáo hội Tân Thần này…. để cho người ta không khỏi nhíu mày.

Người đàn ông trung niên ngồi ở phía trên không quan tâm.

Sự căng thẳng về cái chết trong trò chơi là thứ cần được trút bỏ. Có những thứ, bạn chỉ cần thử một lần là sẽ cảm giác nó tốt như thế nào. Việc làm tổn thương những người vô tội ít nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy có lỗi. Nhưng một trong những giáo lý của hội Tân Thần là mọi thứ đã làm trong trò chơi đều vô tội.

Mỗi một vòng chơi đi qua sẽ càng ngày càng có nhiều người vì né tránh sự tự trách trong nội tâm mà thờ phụng giáo phái Tân Thần. Để rồi cuối cùng tất cả bọn họ đều bị giáo lý này mê đảo, không chùn bước mà trở thành tín đồ trung thành nhất của giáo hội Tân Thần.

"Mọi người phải thành thật với trái tim của mình, giải phóng bản thân và giải phóng áp lực. Đây là những đứa trẻ đã tình nguyện hiến thân cho chúng ta trong thời gian này để chúng ta có thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Chúng ta là người sáng lập Tân Thế Giới! Tất cả mọi thứ chúng ta làm trong trò chơi là vô tội!"

Người đàn ông trung niên giơ tay và hét lên, những người xung quanh đã bị "tẩy não" cũng hét lớn, rồi khán phòng đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Những người trẻ tuổi mới vào này đương nhiên không phải vì Tân Thần mà hy sinh bản thân, bọn họ vì một miếng ăn, miếng thịt mà chủ động đi trước mặt những người chơi đang ngồi.

Bốn phía vang lên âm thanh không hài hòa, càng ngày càng nhiều người gia nhập trong vận động trận không dịu dàng này.

Phó Ý Chi ngồi trong một khung cảnh như vậy, xung quanh có bốn, năm cô gái trẻ, vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối đều không thay đổi. Ánh mắt lạnh nhạt, không có chút lên xuống nào, giống như vô tình vô dục, cao cao không thể chạm vào.

Người đàn ông trung niên đang ôm một cô gái trẻ xinh đẹp nhìn sang thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Ý Chi thì mỉm cười, "Nhìn trí nhớ của tôi này, suýt chút nữa đã quên ngài rồi."

Nói xong ông ta phân phó cấp dưới bên cạnh, sau đó một người được dẫn ra. "Phó tiên sinh thật sự là một người chung tình, chúng ta vì ngài mang ra tiểu tình nhân, chúng ta cũng thật khó có dịp để chơi một lần nên không cần quá gò bó."

Tiểu tình nhân nào?

Phù An An đứng ở bên cạnh bị gió thổi nửa ngày, nhìn tràng cảnh không thích hợp cho thiếu nhi xem rốt cuộc cũng hiểu rõ cô đã cầm đến kịch bản gì. Thoát khỏi linh mục đang kẹp chặt cô chạy đến bên Phó Ý Chi. “Phó Ca.”

Biểu tình trên mặt của Phó Ý Chi rốt cục cũng thay đổi, anh từ trên xuống dưới liếc cô một cái, "Lạnh?"

Có thể không lạnh sao? Người vừa này bắt cô mặc một cái áo lông, bên trong chỉ có một chút xíu vải vóc, cùng cái yếm mà người cổ đại mặc không có gì khác biệt. Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh liền truyền từ bắp chân đến trong cổ.

“Cái tổ chức Tân Thần chó chết này thiệt biết chơi quá.” Trò chơi không chăm chú thông quan, vật tư cũng không lo tiết kiệm, cứ thích chơi mấy trò chơi vô nghĩa.

Phù An An xoa xoa tay, cả người sắp co lại thành một quả bóng. Chờ cái giáo phái này bị hốt trọn ổ, cô sẽ cởi hết quần áo của những linh mục này rồi ném bọn họ ra ngoài để trải nghiệm thế giới băng giá như thế này.

Khi cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được bên tai nhẹ nói một câu. "Ngồi lên đây."

Đúng vậy, suýt chút nữa đã quên mất, thân phận hiện tại của cô là người yêu bé nhỏ của Phó baba.

Cô nhìn đôi chân dài nằm thẳng tắp của Phó Ý Chi, tiếp đó ngồi xuống nhưng khi quần áo chạm vào anh thì dừng lại. Người ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy cô ngồi trên đùi anh nhưng trên thực tế, mông của cô đang treo lơ lửng trên không trung.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.17582 sec| 2401.18 kb