Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Trò chơi ngày thứ mười một.

Cuộc giải cứu mà họ chờ đợi vẫn chưa đến. Trên cao, thậm chí không một chiếc trực thăng nào bay qua. Nhưng mà tại trên đường lớn đã xuất hiện đủ loại mua bán.

Những chiếc xe tải vận chuyển vật tư từ thị trấn Man Đầu đậu bên đường, những hàng hóa hàng ngày có thể dễ dàng mua được bên đường đã trở thành vật tư quý hiếm.

Tài xế trông coi thùng đựng hàng của mình, ngay tại chỗ phát tài. Đồ vật ban đầu chỉ một hai đồng bị bọn họ tăng giá lên gấp mấy chục lần. Mọi ngươi nhao nhao mắng hắn là tên gian thương rồi lại lấy tiền mua những vật tư này.

Có người chịu không nổi nên suy nghĩ lại đi loanh quanh tìm đồ ăn. Bọn hắn coi trọng những con cá chết ở trong sông.

Thậm chí, có người còn xúc những con cá này, cho vào chậu rồi đem đi bán khắp nơi. Hơn nữa giá cả tiện nghi(rẻ) đến thái quá.

"Ông chủ, cá của ông có vấn đề đúng không?"

Một nhóm người nghe lời này, tất cả cùng nhau tụ tập lại. Xung quanh ông chủ bán cá có nhiều người đang bàn tán xôn xao.

“Chính tôi cũng đã ăn cá này, làm gì có vấn đề được chứ!.”

Ông chủ nói rồi khoát khoát tay, “các ngươi nếu như không muốn mua thì đi đi, đằng sau vẫn có rất nhiều cần đâu.”

Vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi nó. Nghĩ tới đây, khách hàng vây quanh bắt đầu tranh đoạt.

Người đầu tiên đã đưa tiền lúc này mới phát hiện -- “ai ông chủ, sao con này đều tan nát hết vậy?”

"Đều rả ra rồi, có ăn được không?"

"Ông chủ, ông thật sự đã ăn cái này sao?"

“Này, này, mua rồi không trả lại được đâu.” Ông chủ cầm trong tay một hộp nhựa chen ra từ trong đám người, “Một phân tiền một phần hàng, một con cá mười mấy tệ, các người còn muốn được hàng tốt sao.”

Nói xong cũng chạy, lưu lại mấy người mua cá hai mắt nhìn nhau. Cho nên cuối cùng là con cá này có thể ăn được hay không?

"Ăn cái gì mà ăn nha." Một người phụ nữ đập mạnh con cá trong tay, phát ra tiếng kêu đau đớn, "Tôi chỉ cầm nó một lúc mà bàn tay của tôi đã trở nên như thế này. Ăn hả? Ăn vào sẽ chết người đó!” Người phụ nữ hét lớn và giơ tay lên cho mọi người xem.

Các đầu ngón tay của cô đều nhăn nheo, thậm chí một phần da phía trên đã chuyển sang màu vàng. Sau một vụ phun trào núi lửa, nước trong sông có tính axit. Dòng nước chảy thẳng từ công viên Geyser đến đây hoàn toàn không bị pha loãng. Không chỉ cá mà ngay cả nước sông cũng không uống được.

Ầm ầm -- Một âm thanh như sấm sét từ trên trời giáng xuống. Bầu trời đầy mây, nhưng đó không phải là mây, mà là tro núi lửa tụ lại với nhau.

Thanh âm như sấm sét không phải sấm sét, mà là thanh âm của núi lửa phun trào, sau khi âm thanh này đi vòng quanh lam tinh hết một vòng vẫn chưa tiêu tan, sau đó lại vang lên một lần nữa.

Mới ngày thứ hai bị mắc kẹt trên đường cao tốc. Tâm trạng mọi người không còn thoải mái như ngày đầu tiên, giá đồ ăn ở đây càng ngày càng cao, cảm thấy bản thân đã thua thiệt lớn. Một số người tiếc thức ăn họ đã cho đi hai ngày trước. Có người đã thu dọn đồ đạc của họ và sẵn sàng rời đi.

Trò chơi ngày thứ mười hai.

Trên đường lớn có người không tiếp tục kiên trì được , bọn hắn mang đồ ăn duy nhất còn lại, từ bỏ xe của mình bắt đầu đi bộ.

Nếu mọi người sẵn sàng làm việc cùng nhau ngay từ ngày đầu tiên, trên thực tế, rất có thể ngày hôm nay, tất cả những chiếc xe bị mắc kẹt phía trước có thể đã được dọp dẹp xong. Nhưng như người xưa vẫn nói: ba nhà sư không có nước để ăn.( ý là nói tị nạnh không ai muốn làm)

Những chủ xe xung quanh Phù An An đều đã rời đi. Cũng có rất nhiều người đi bộ từ phía sau đi tới, mang theo bao lớn nhỏ, bắt đầu một chuyến đi bộ đường dài.

Hai người họ tự nhiên sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ. Ít nhất đợi cho đến khi tất cả những người xung quanh rời đi, sau đó đặt Hummer vào không gian và trở thành nhóm người cuối cùng rút lui.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.09044 sec| 2421.578 kb