Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Bây giờ tín hiệu bị gián đoạn, họ không thể biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

“Ngủ đi.” Phó Ý Chi tựa ở trên giường thản nhiên nói.

Phù An An nghe vậy lanh lẹ đem địa đồ thu lại. Trong tình huống hiện tại, nếu muốn rời đi ngay lập tức, bọn họ phải mở ra một con đường mới, hoặc chỉ có thể bỏ xe ở lại rồi đi về phía trước.

Muốn mở con đường thật sự là nói dễ hơn là làm. Phía trước có một con sông lớn, ngoại trừ cây cầu, không có cách nào đi qua. Còn không bằng đi dọn dẹp mấy cái xe phế liệu ở trước mặt nghe còn đáng tin cậy hơn.

Ngay bây giờ, tất cả những gì cô có thể làm là ngủ. Phù An An liếc nhìn Phó Ý Chi bên cạnh, cẩn thận nằm xuống xát thành xe. Đây là lần đầu tiên cô ngủ chung giường với một người đàn ông. Đối tượng còn là phó ba ba.

Cô cảm thấy cần phải tiêm phòng cho Phó baba trước, “Phó Ca, buổi tối nếu như tôi ngủ không thành thật, quyền đấm cước đá, anh sẽ không đánh tôi đâu đúng không?”

Phó Ý Chi quay đầu nhìn cô, ngữ khí thản nhiên: "Cô cảm thấy thế nào?"

Cô cảm thấy sao? Cô cảm thấy mình không nên ở trong xe, nên ở trên nóc xe hoặc dưới gầm xe.

“Không có chuyện gì Phó Ca, ngủ ngon.” Phó An An nói xong liền nhắm mắt lại, cô sẽ cố gắng kiềm chế bản thân.

Chìm trong giấc ngủ với tiếng trò chuyện xì xào bên ngoài, đến nửa đêm tiếng trò chuyện nhỏ dần. Tất cả mọi người đều ngủ.

Phù An An dán chặt lấy thành xe, ngủ được cũng không thoải mái. Hướng về bên cạnh lăn lăn, lại lăn lăn, nhắm mắt lại lục lọi chăn mền. Rõ ràng cô đã quên chính mình vốn cũng không có chuẩn bị chăn mền. Dần dần liền vượt qua giới vĩ tuyến số 38, cầm được một đoạn vải vóc ngắn ngủn, muốn giật xuống che lấy cái bụng của mình.

Cô đã kéo nó hai lần nhưng nó không di chuyển. Tiếp đó cô lập tức thanh tỉnh. Rón ra rón rén cài lại hai cái nút áo của Phó baba suýt chút nữa bị cô giật xuống, Phù An An lại cẩn thận cẩn thận mà rụt trở về chỗ cũ. Quả nhiên, cô nên ở dưới gầm xe vẫn tốt hơn.

Nếu chuyện như thế này xảy ra và bây giờ bị Phó baba bắt được thì thật xấu hổ. Nửa đêm sau, Phù An An có chút khẩn trương, trằn trọc trở mình.

Một chuông báo thức leng keng vang lên.

Bảy giờ sáng. Bầu trời bên ngoài vàng vọt và ảm đạm. Một mảng lớn tro núi lửa màu đen nổi lên, trải một lớp mỏng trên mặt đất và những chiếc xe.

Có một hàng ô tô đậu trên con đường hẹp dài.

Mọi người bị vây ở chỗ này làm đường cái tràn đầy khói lửa. Mọi người bắt đầu rửa mặt, ăn uống và một ngày chờ đợi người cứu viện đến đây.

Phù An An ngáp lên một tiếng, có chút bơ phờ ngồi dậy, để không làm phiền Phó Ý Chi, nửa đêm sau cô không ngủ được nhiều. Làm đàn em tất cả đều hèn mọn như vậy.

Cô muốn lắc đầu, sau đó mở cửa xe, đứng bên ngoài duỗi chân. Nhìn ra xa, miệng núi lửa của Công viên quốc gia Geysers vẫn đang tỏa khói đen dày đặc.

Một số trẻ em đang vui vẻ chạy ra ngoài xe.

Lúc này, đại đa số mọi người đều mang theo một ít đồ ăn lên xe, những đồ ăn này bình thường có thể dùng được hai ba ngày, rất nhiều người cảm thấy nguy cơ lớn nhất đã qua đi, không thể nói là mọi người đều tràn ngập tiếng cười nhưng hôm nay tất cả đều khá hài hòa.

Những người có phương tiện bị phá hủy bắt đầu đi bộ, họ vượt qua những chiếc ô tô chắn ngang đường và tiến về phía làng Man Đầu.

Mất khoảng một ngày để đi bộ đến đó. Hầu hết các chủ xe sẽ không bỏ xe, số còn lại sẽ nằm nguyên tại chỗ. Ròng rã một ngày, mọi người đều đang ngóng trông cứu viện đến giúp bọn họ.

Thức ăn đủ dùng và chưa có mối nguy hiểm nào, bọn họ đã quen sống trong một môi trường an toàn, cảm giác khủng hoảng quá ít, thậm chí có người còn chơi poker trong khi chờ cứu viện đến.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.11312 sec| 2412.906 kb