Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe, nhưng những người bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình ở bên ngoài.

Là một người phụ nữ trung niên, tay đang xách theo cái rổ, dắt theo một đứa trẻ, đi hỏi từng chủ xe có xe còn tốt, mong người trên xe cho ít cơm ăn áo mặc.

Một già một trẻ, xe lại hỏng, chỉ cần không quá tàn nhẫn, bọn họ sẽ không từ chối yêu cầu của bọn họ.

Núi lửa bộc phát bất quá ngắn ngủi mới mấy giờ, đại bộ phận người sống sót (ít nhất những cái NPC kia) vẫn còn khắc sâu tư tưởng kỷ nguyên tươi đẹp không thiếu vật tư và người người hòa thuận kia. Bất quá tận thế tuyệt vọng cũng sẽ sớm thay đổi cách làm người của bọn họ mà thôi.

Để không quá bắt mắt trong giai đoạn này nên Phù An An còn mở cửa kính xe lấy ra hai chai nước khoáng và một cuộn giấy vệ sinh, khi người phụ này đòi thêm, cô chỉ có thể áy náy cùng đồng tình lắc đầu, "Xin lỗi, chúng tôi không còn gì nữa."

"Khi lực lượng cứu hộ của chính phủ đến, mọi thứ sẽ ổn thôi." Lão phu nhân nghe vậy nói với cô, như đang an ủi cô, lại như đang an ủi chính mình, nói xong tiếp tục đi về phía chủ xe bên cạnh.

Tại ngã tư phía trước có hơn một trăm phương tiện bị lây lan và phá hủy bởi vụ nổ. Một số chủ xe bỏ trốn đã mang theo cả gia đình, một số chỉ có một mình. Có người thứ nhất tới xin đồ, tự nhiên sẽ có người thứ hai, cái thứ ba.

Đằng sau ngo ngoe lục tục gõ cửa xe, sau khi cho hai lần Phù An An liền lắc đầu cự tuyệt. Giúp một hai lần là nhiệt tình và nhân văn, còn giúp hoài là nói với mọi người: "Nào, có một con cừu to béo đang ở đây!"

Hai người ăn chút gì đó, trời cũng tối dần. Trên con đường dài và hẹp, mọi người đồng lòng bật đèn xe, chiếu sáng cả con đường. Đó cũng không phải dầu nhiên liệu nhiều, mà là vì cảm giác an toàn. Nhưng mà, hai người bọn họ đúng là bởi vì dầu nhiên liệu nhiều.

Sau khi trải qua một thảm họa lớn như vậy, nhiều người không thể ngủ được vào lúc này. Rất nhiều người tụ tập trước xe, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận về vụ phun trào núi lửa vừa rồi. Một nhóm đàn ông, một nhóm phụ nữ, một nhóm người lớn tuổi, một nhóm thanh niên và nhiều đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, bọn chúng vừa chạy vừa đùa giỡn ở trước xe.

Người lớn cau mày lo lắng, có người lo cho người thân, có người lo cho tài sản. Trong mắt những đứa trẻ này, mọi thứ vừa rồi giống như một cuộc phiêu lưu, chỉ là một trải nghiệm mới lạ, chúng vẫn bắt chước âm thanh của phun trào núi lửa trong miệng rồi ha ha ha ha cười to. Cho đến khi bị người lớn mắng to mới chịu chạy đi ngủ.

Bên trong xe Hummer.

Phù An An đang loay hoay với chiếc máy tính bảng của mình. Sau khi núi lửa phun trào, Internet đã biến mất. Tin tức cuối cùng mà cô xem được là video mà phóng viên kia ghi được thời khắc vụ núi lửa phun trào. Sau đó bọn họ đã không nhận được thêm bất kỳ một tin tức nào nữa.

Phù An An mở bản đồ ra, trải nó lên chiếc giường làm bằng ghế ngồi và xem xét nó một cách cẩn thận.

“Nhìn ra cái gì?” Phó Ý Chi ngồi bên cạnh cô, cặp đùi thon thả của anh cong lên vì không gian chật hẹp.

“Không có.” Phù An An lắc đầu, sau đó dùng bút đỏ vẽ một chấm đỏ lên Làng Mãn Đầu.

Huyện Đông Thục là nơi gần nhất với chỗ núi lửa phun trào, tình hình hiện tại có lẽ rất thê thảm,hai người họ nhất định sẽ không quay về, chỗ này cách thôn Mãn Đầu còn 40 đến 50 km. Nhưng con đường phía trước đã bị hàng trăm chiếc xe phế liệu chắn ngang nên rất khó thu dọn.

“Phó Ca, sẽ có người của chính phủ đến đây cứu viện sao?” Phù An An tùy ý hỏi.

"Chính phủ sẽ đến giải cứu, nhưng họ không thể giải quyết được tình hình hiện tại." Phó Ý Chi lạnh nhạt nói, lực ảnh hưởng của núi lửa phun trào ở phạm vi rất rộng, bắt đầu thu dọn từ khu vực ở gần nhất gặp tai họa đến nơi này của bọn họ có lẻ phải chờ rất lâu.

Lâu đến nổi bọn họ có thể đã ra khỏi trò chơi.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

1.73644 sec| 2396.484 kb