Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

“Vậy chúng ta phải rời đi nơi này sao?” Phù An An hỏi.

Theo như họ đã khám phá ở đây vài ngày trước, khu vực trò chơi không chỉ bé xíu trong những khu vực này. Khu vực ngoài cùng, một nơi được gọi là Làng Mantou, là rìa ngoài cùng của trò chơi.

Phó Ý Chi nhìn cô một cái. Hiển nhiên là hai người đã nghĩ đến cùng một chỗ. "Ngủ đi, sáng mai chúng ta lại nói."

Huyện thành vào ban đêm cũng không yên tĩnh.

Tiếng còi xe ở tầng dưới không ngừng vang lên, đây cũng là những người từ vườn quốc gia đến tìm nơi tị nạn. Có cá nhân lái đến, cũng chó những người được sự hỗ của chính phủ chuyển đến.

Những chiếc xe đến rồi đi, hết chiếc này đến chiếc khác. Trong tòa nhà tị nạn họ đang ở, thỉnh thoảng cũng có những người khác cũng được xếp vào ở. Cả đêm ở quận Dongshu đều rất náo nhiệt.

Trò chơi ngày thứ chín, sáng sớm.

Ngay khi Phù An An tỉnh dậy, cô đã thấy quảng trường vốn trống trải bên ngoài đã chật kín những chiếc xe đang đậu. Trong tòa nhà có tiếng người ồn ào huyên nào, phòng cách âm không tốt lắm nên âm thanh truyền rất rõ ràng đến phòng của bọn họ.

"Dậy đi rửa mặt đi." Phó Ý Chi đã thức dậy từ lâu, nhìn Phù An An vẫn đang dụi mắt đứng trước cửa sổ và nói.

Nghe vậy cô rất ngoan ngoãn đi qua. Giày to đi không vừa chân, nếu cử động mạnh quá một chút sẽ bay mất.

Phó Ý Chi liền nhìn thấy dép lê như vậy bay qua:......

Phù An An thu lại chiếc giày đang bay, nhảy tới xỏ vào. Bóp kem đánh răng và hỏi trong khi đánh răng, “Phó Ca, hôm nay chúng ta làm gì?”

Nghe vậy, Phó Ý Chi liếc cô một cái, "Cô đánh răng sạch sẽ trước, sau đó hảo hảo nói chuyện."

Hạizzzzz. Phù An An bưng cốc để xúc miệng đi vào.

Ầm ầm -- Tiếng ồn lớn kèm theo rung lắc dữ dội. Lại động đất một chút. Một số người nhát gan trong toàn nhà bắt đầu la hét.

Phù An An nhìn một cái, đứng ở bồn rửa tay, dừng một chút, cảm giác không có run động nữa sau đó tiếp tục đánh răng.

Phó Ý Chi đi tới cửa liếc nhìn cô một cái, "Cô thật bình tĩnh."

"Còn cái gì phải sợ, chúng ta đang ở lầu một." Phù An An bóp ra một đống sáp thơm, bôi ở trên mặt, còn xem trọng mà vỗ vỗ một cái.

Trận động đất nhỏ này đã là lần thứ ba hoặc thứ tư kể từ ngày hôm qua. Thấy cô như vậy, Phó Ý Chi vô cảm đưa tay nhéo mặt cô một cái, sau đó rút tay đi về phòng.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Đó là nhân viên phụ trách quản lý người tị nạn, trên tay cầm một tờ rơi, trên cánh tay treo một chiếc ống tay áo màu đỏ. Anh ta nhìn Phó Ý Chi bên trong khẽ mỉm cười, hai người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

Chờ Phù An An đi ra, hai người đã nói chuyện xong.

Cô thấy nhân viên này bắt tay với Phó Ý Chi một cách rất biết ơn. “Rất cảm tạ ngài, có người dân như ngài đây, công việc của chúng tôi đều dễ làm hơn rất nhiều.”

“Không cần khách khí.” Phó Ý Chi ôn hoà nở nụ cười, "Là một công dân, thể hiện sức mạnh của chính mình vào thời điểm quan trọng là điều nên làm."

Phù An An đầu tiên dụi mắt, sau đó ngoáy lỗ tai, đột nhiên cảm thấy mình có chút không quen người trước mắt. Chẳng lẽ vừa rồi nước nhũ hương bôi quá nhiều, đầu óc cô cũng bị tắc rồi?

Nhân viên công tác nhìn Phù An An, nhìn thấy dáng vẻ của cô thì chào hỏi cô một cách thân thiện. Phù An An hướng về phía anh ta gật gật đầu, xác nhận chính mình hẳn không phải là ảo giác.

Sau đó Phó Ý Chi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Phù An An đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, “ngây ngốc lấy làm gì? Chỉnh lý tốt đồ vật, đi thôi.”

A! Phó ba ba vẫn là Phó ba ba kia. Diễn xuất này, so với diễn viên truyền hình còn tốt hơn, khiến cô nhớ tới Phó đầu bếp trong trò chơi đầu tiên.

"Phó ca, người đàn ông đó muốn anh làm gì?”

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.12382 sec| 2415.906 kb