Editor: Trâm Rừng
Phó Ý Chi: “Bọn họ muốn mượn xe của chúng ta ở dưới lầu.”
Cái gì? Nghĩ đến vừa rồi nhân viên công tác vui vẻ rời đi, "Mượn rồi?"
“Không có. Tôi góp một khoản tiền.”
...... Tốt a. Phó baba người chơi hệ nhân tệ này, địa vị như cũ vẫn không thể lay động được.
---------------------------------------
Bây giờ là 9h sáng.
Ngày càng có nhiều người được sơ tán đến đây. Ở công viên quốc gia có từng nhóm từng đàn chim qua đỉnh đầu của bọn họ. Mỗi lúc một mảng lớn như đám mây đen, che khuất bầu trời cùng ánh mặt trời, làm cho người ta kinh hãi.
Đây cũng không phải là nơi tị nạn cuối cùng của họ.
“Đi.” Đơn giản ăn sáng xong, Phó Ý Chi mang theo Phù An An chuẩn bị rời đi.
Vì là người đến đầu tiên nên chiếc xe bị kẹt ở tuốt trong cùng. Phó Ý Chi lấy ra số điện thoại được ghi trước đó, ngay sau đó, nhân viên mà anh nói chuyện lần trước đã chạy đến.
Anh ta gọi ba người, với nỗ lực phối hợp của họ, những chiếc xe chặn đường đã được di chuyển ra, chẳng mấy chốc một con đường vừa đủ để đi qua hiện ra.
"Cảm ơn."
“Chút chuyện nhỏ này, không cần khách khí.” Nhân viên công tác lắc đầu,
"Nhắc mới nhớ, chúng tôi vẫn cần phải cảm ơn anh. Anh thực sự sẽ rời đi sao?" Anh ta hỏi lại.
"Vâng, không gây thêm phiền phức cho mọi người."
Phó Ý Chi gật đầu, "Hơn nữa, nếu núi lửa phun trào, tại sao chúng ta không di tản xa hơn?"
“Bởi vì nơi có khoảng cách gần nhất với sân bay a.” Nhân viên công tác nhìn chung quanh nhỏ giọng nói.
“Các chuyên gia đã dự đoán rằng núi lửa sẽ phun trào sau 8 ngày nữa. Máy bay Boeing đã sẵn sàng để sơ tán mọi người trong bán kính 500 km từ Công viên Geyser. Tôi khuyên anh không nên rời đi, phòng trường hợp bỏ lỡ cứu viện ..."
Bán kính năm trăm cây số. Đó chính xác là phạm vi của bản đồ trò chơi. Máy bay này... cho dù có đi nữa thì hai người họ cũng không ngồi được.
Phù An An có thể nghĩ ra, Phó Ý Chi tự nhiên cũng có thể nghĩ ra. Bây giờ đã khẳng định đó là núi lửa phun trào, hiện tại cách duy nhất để bọn họ có thể an toàn là chạy được xa bao nhiêu thì chạy.
Phó Ý Chi từ chối lòng tốt của anh ấy và chỉ nói rằng hai người họ đang ở gần đây.
Khi chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi quận Dongshu, Phù An An có chút tò mò, "Phó ca, anh đã quyên góp bao nhiêu tiền vậy?" Làm cho người ta nói luôn chuyện cơ mật như vậy cho anh biết.
"Mua khoảng hai mươi chiếc xe này."
Một triệu cho một chiếc Hummer! Hơn 20 triệu đã không còn nữa! Trong trò chơi này, thậm chí nó không gây ra một tí bọt sóng nào!? Phù An An hít một hơi thật sâu, không sao đâu, nhà Phó baba có mỏ mà.
Từ công viên quốc gia Geyser đi đến quận Dongshu có vô số phương tiện ra vào nên rất tắc đường. Trên đường từ quận Dongshu đến làng Mantou không có nhiều người như vậy , nhưng mà vẫn có nhiều người hơn trước kia, xe từ công viên đến quận Dongshu dùng để chuyển người, còn xe từ làng Mantou đến quận Dongshu để làm gì ? Để vận chuyển vật tư sao?
Vì có quá nhiều phương tiên nên cũng tắc đường. Ban đầu, chỉ mất năm hoặc sáu giờ để đến nơi nhưng kẹt xe đã kéo dài hơn hai giờ.
Họ bắt đầu lúc mười giờ sáng, bây giờ đã là năm giờ chiều. Nếu như đi bình thường thì đoạn đường này khái đi khoảng nửa giờ. Nhưng là bây giờ...... Cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Phù An An đang ngồi trong xe, chán nản ngáp dài, xem tin tức mới nhất về công viên trên máy tính bảng --
【Bây giờ tất cả chúng ta đều có thể thấy rằng hầu hết người dân ở Công viên quốc gia Geyser đã được sơ tán, chỉ còn lại một số ít khách du lịch và các tình nguyện viên cùng với nhân viên của chúng tôi chịu trách nhiệm đón khách.
Theo dự đoán của chuyên gia, ngọn núi lửa trong công viên quốc gia Geysers có thể sẽ phun trào nguy hiểm, điều chúng ta có thể thấy vào lúc này là một lượng lớn chim chóc rời đi, còn có rất nhiều động vật trở nên táo bạo, sau đó chạy ra khỏi công viên. 】
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo