Editor: Trâm Rừng
Sau khi nghe thông tin quảng bá, bất kể mọi người đang làm gì trước đó, tất cả đều dừng động tác của họ! Họ nhìn về nơi phát thanh cho đến khi chương trình phát thanh kết thúc.
Trong khu rừng nguyên sinh của Công viên quốc gia Geyser, một đàn chim lớn đột nhiên cùng nhau cất tiếng gọi, một đám đông nghịt bay qua đỉnh đầu dường như báo hiệu một điều gì đó không rõ sắp xảy ra.
Trong thời điểm khiến người khác hoang man như thế này, nhất định làm lòng người hoảng sợ. Trong lúc nhất thời, Công viên quốc gia Geyser trở nên hỗn loạn cực kỳ.
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc trong hoảng loạn. Trong mọi người, chuẩn bị tốt nhất có thể nói là hai người bọn họ. Bọn họ không phải bây giờ mới bắt đầu thu thập đồ vật, không cần lo lắng chuẩn bị vật tư không đủ mà đem cái xe nhét đến chật ních, rồi không thể bỏ lại được những vật tư dư thừa không chở đi hết. Thật tuyệt khi có không gian.
Kế hoạch ban đầu là ngày mai sẽ rời đi nhưng hai người đã lên xe ngay sau khi phát thanh.
Bản đồ do Phù An An chuẩn bị trong giai đoạn đầu vừa vặn có đánh dấu quận Dongshu được đề cập trong chương trình phát thanh. Chiếc xe vang lên tiếng động cơ rầm rú rồi lao thật nhanh trên đường.
Phó Ý Chi lái xe về phía cổng phía đông.
Không lâu sau, các quan chức chính phủ trưng dụng xe dư thừa đã đến. Nhìn cánh cửa mở toang, bên trong đã không có ai. Khá lắm. Không có người, xe cũng không còn. Nhìn trên bản thống kê số lượng xe, nhân viên gạch một đường ở phía trên.
Một bên khác, bọn họ còn chưa đi đến của phía đông. Trên con đường rộng rãi, có vài người đang đứng ven đường nói gì đó.
Thấy họ lái xe đến, họ nhiệt tình vẫy tay chào, thậm chí cả ba người còn nắm tay nhau, đứng giữa đường cố ý bắt họ dừng lại.
Phù An An nhìn Phó Ý Chi, chỉ thấy vẻ mặt anh không thay đổi nhưng chân đã nhấn xuống chân ga hết mức.
Một số người đi đường thấy tốc độ xe tăng lên thay vì giảm xuống đã lập tức nhảy ra, khi sắp va chạm với nhau thì người này còn nhanh hơn người kia. Sau khi thành công vượt qua rào chắn, chiếc xe lao nhanh trên đường, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ trong mắt họ.
"Chết tiệt." Một vài người chặn đường có chút tức giận. Từ phía sau lại chạy ra mấy người đàn ông. Bọn họ rõ ràng là cùng một nhóm người. Ai biết người bình thường chết tiệt này có thể chạy nhanh như vậy.
“Đại ca, chúng ta nhiều người như vậy, đều ngồi chờ xe chính phủ hả?”
"Chờ bọn họ? Ngươi biết ngọn núi lửa này khi nào sẽ phun trào sao? Ở lại thêm một phút đồng hồ, sẽ càng nguy hiểm." Người đàn ông cầm đầu nói mà không cần suy nghĩ, “chơi trò chơi lâu như vậy, có bao giờ gặp được NPC kéo người chơi thông quan không?”
Một khi đại ca mất bình tĩnh, những người em bên dưới không dám nói lời nào.
"Được rồi, bảo mấy huynh đệ đi trước lấy hai chiếc xe buýt, những người khác tiếp tục chặn ở chỗ này, ngày mai nhất định phải rời đi nơi này!"
#####################
Khoảng bốn mươi phút. Phù An An bọn họ đã tới huyện Dongshu.
Như đã nói trên phát thanh, một nơi lánh nạn đã được chuẩn bị tốt ở đây. Trong công viên tổng cộng đã dung nạp mấy trăm ngàn động vật hoang dã cùng 11 vạn du khách.
Quận Dongshu, là quận lớn nhất ở đây có gần 200.000 cư dân. 100.000 người còn lại được phân phối ở những nơi khác dọc theo đường đi. Bây giờ lại tăng thêm 110.000 khách du lịch, quận Dongshu bắt buộc phải trưng dụng tất cả phòng trống ra để làm chỗ tránh nạn.
Là những người tị nạn đầu tiên đến từ công viên quốc gia, hai người bọn họ đã được quan tâm cùng ưu đãi cực lớn. Được xếp vào một phòng tiêu chuẩn, Phù An An dẫn đầu chiếm chiếc giường trong cùng, nhảy lên đó hai lần, "Phó ca, nơi tị nạn này so với trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều a!"
"Là bởi vì bây giờ không có ai, chúng ta là những người đầu tiên." Phó Ý Chi nhàn nhạt nói ra sự thật, "Khi sự mới lạ của họ qua đi và có nhiều người hơn đến đây thì tình hình sẽ không như bây giờ."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo