Editor: Trâm Rừng
Trên sân chơi, một con quỷ đi ngang qua Phù An An. Số lượng quỷ tăng lên khiến cô choáng ngợp.
Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng làm ra quyết định, khoát tay với Trương Viện Viện, chuẩn bị lên lầu!
--
Cuối cùng cũng lên tới! Trương Mẫn nhìn Phù An An mang theo một cái vướng víu chạy lên tới, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười.
Sau tình huống vừa rồi của Hàn Âm Nhi và Mã Nghị, toàn thân Phù An An căng thẳng chuẩn bị sẵn sàng đưa "Trương Mẫn" vào không gian nếu có bất kỳ điều gì bất thường.
Trương Mẫn không biết vừa rồi hai người họ đã trải qua những gì, bay giờ cô ta chỉ nghĩ về lá bùa hộ mệnh mà Phù An An đã trao đổi từ cô ta. Có thể trốn thoát đến đây, có nghĩa là lá bùa hộ mệnh của cô ta nhất định có hiệu quả.
Hi vọng vẫn còn lại một cái. Nghĩ tới đây, Trương Mẫn đem lí do thoái thác mà cô ta sớm suy nghĩ xong viết trên giấy,【Tôi có thể đưa cô đi hết vòng trò chơi này, coi như giao dịch, cô cho tôi hai lá bùa bình an được không?】
Là một người sống. Nghe điều này, Phù An An mới buông lỏng một chút nhưng mà muốn lấy bùa bình an từ chổ của cô thì…
【 Không còn. 】
Phù An An nhận lấy bút và trả lời, sau đó xòe tay ra tiếp tục viết, 【Khi chúng tôi chạy trốn, chúng tôi đã sử dụng hết rồi.】
【 Cái gì? 】
Trương Mẫn nghe thấy những lời này trong lòng đau đớn, đồng thời cô ta hoàn toàn không tin, cô ta nhìn Trương Viện Viện bên cạnh của Phù An An----Có đúng không?
Trương Viện Viện đi theo sau Phù An An, thấy Trương Mẫn nhìn sang, cô vội vàng gật đầu. Đồng thời lại bí mật cho tay vào túi giữ chặt lá bùa bình an.
Thật không tới Trương Mẫn lại là một người chơi hơn nữa còn có chút lợi hại. Cô ta đang suy nghĩ. Trương Viện Viện không biết rằng những hành động trong tiềm thức của mình đã khiến Trương Mẫn nghi ngờ.【Không có cũng không sao, các ngươi trước tiên ở lại đây một đêm đi. 】Họ đã trốn cả ngày, bây giờ đã là buổi chiều. Trương Mẫn dường như vô tư cùng nhiệt tình nói nhưng ánh mắt lại mơ hồ rơi vào trên túi của hai người họ.
Nửa đêm -- Xung quanh tối om. Toàn trường mẫu giáo rất yên tĩnh. Gió thổi lồng lộng, nhiệt độ xuống thấp khiến mọi người không chỉ ôm cánh tay mà còn phải đóng chặt quần áo.
Trương Viện Viện đột nhiên cảm thấy trong túi có thêm một bàn tay, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt của Trương Mẫn đang ở gần trong gang tấc.
"Cô… ừm!" Thấy Trương Viện Viện tỉnh dậy, Trương Mẫn đột nhiên nổi lên sát khí, kẹp con dao đa năng mỏng vào giữa các ngón tay rồi chém về phía cổ của Trương Viện Viện.
Trong nháy mắt đó, Trương Viện Viện đã chụp được cái tay của Trương Mẫn. Ngay lúc Trương Mẫn vẫn đang sững sờ, cả hai đã bắt đầu vật lộn. Trương Viện Viện không biết nhiều về kỹ năng chiến đấu, nhưng khi đánh nhau, cô ấy đã không thua từ khi lên học tiểu học.
Đánh nhau thắng ở chỗ khí lực đủ lớn, dù công phu có mạnh như cọp cũng phải chịu thua loạn quyền đấm đá. Đúng lúc này, Trương Mẫn dùng dao cắt vào mặt Trương Viện Viện, vết thương chạy từ khóe mắt đến tai, máu chảy ồ ạt.
Trương Viện Viện cũng tàn nhẫn, cắn chặt bàn tay mà cô ấy bắt được của Trương Mẫn, tàn nhẫn hơn một con chó. Nắm tóc cô ta trong tay, lực mạnh đến mức muốn xé toạc da đầu của Trương Mẫn!
Trương Mẫn chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã chọn được một quả hồng mềm nhưng hóa ra người này lại là một nhân vật tàn nhẫn.
Điều này xảy ra trong ba đến bốn giây. Phù An An ở một bên giật mình tỉnh giấc, trong đêm tối mơ hồ nhìn tiểu thanh mai của mình bị Trương Mẫn đè dưới người, khí thế hùng hổ xông lại.
Nhìn thấy tư thế này, Trương Mẫn run rẩy dữ dội. Một người mà cô ta không thể đánh thắng; một người trực tiếp đánh ngã cô ta xuống đất. Thấy tình hình không ổn, cô ta cố nén đau đớn vùng ra khỏi vòng tay của Trương Viện Viện.
“Không có sao chứ?” Phù An An nhìn về phía Trương Viện Viện, nhìn vết dao dự tợn trên mặt của Trương Viện Viện thì còn có thể để cho Trương Mẫn chạy được sao?
Phù An An chạy nước rút bằng một bước vươn tay nắm lấy cổ tay Trương Mẫn, đá mạnh vào chân cô ta, đẩy cô ta nửa quỳ vào vách tường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo