Editor: Trâm Rừng

Thấy những giải thích này, đầu nhỏ của Phù An An đều nghe ong ong.

Trước đó trò chơi đều rất keo kiệt. Hỏi nó cái vấn đề nhỏ, nửa ngày cũng không thèm nói gì. Hôm nay, nó giống như viết một bài luận nhỏ.

Nhưng sau khi đọc xong, cô cảm thấy như thể mình chỉ nhớ được vài từ — Mười ngày, giai đoạn thứ ba người chia bài sẽ có đặc quyền, và tích nhiều điểm một chút.

Cô đã nghe giải thích về trò chơi can thiệp từ câu đầu tiên nhưng cô thực sự không hiểu gì cả. "Ngươi có thể giới thiệu lại trò chơi can thiệp là gì không, theo một cách khác?"

【 Không thể. 】 Nhiệt tình chỉ là ngẫu nhiên, thờ ơ mới là bộ mặt thật của trò chơi.

"Thế còn trò chơi của các trò chơi khác thì sao? Ngươi có thể giải thích điều này không?" Phù An An chỉ có thể lùi lại mà hỏi câu khác.

【Trò chơi thông thường hay còn gọi là trò chơi sáng tạo: đây là trò chơi logic về sự tồn tại khách quan. Bất kỳ đạo cụ trung cấp và cao cấp nào thu được từ các trò chơi can thiệp đều có thể được sử dụng trong các trò chơi sáng tạo này. 】 Cô vẫn không thể hiểu từ ngay câu đầu tiên nhưng câu thứ hai vẫn có thể hiểu được.

Bên trong siêu không gian trò chơi, chứng minh thân phận của cô một lần nữa lại hiện ra. Trong vòng trò chơi này, điểm của cô được cộng, cộng, trừ và cuối cùng chỉ tăng 10 điểm, với tổng số điểm là 460.

Cấp độ của dị năng đặc biệt không thay đổi, nó vẫn là cấp 2.

Thấy tình hình trên, cô hơi sửng sốt. Cô vốn tưởng rằng dị năng của mình đã tăng lên, sau khi trò chơi kết thúc cô trở nên mù và điếc, còn có tất cả những cơn đau nhức tồi tệ của cô đều đột nhiên biến mất, nhưng cấp độ năng lực của cô không tăng lên, điều này thực sự không khoa học trong trò chơi.

“Trò chơi, ngươi có phải bị lỗi gì hay không?”

【 người chơi hiểu rõ, hệ thống sẽ không phạm sai lầm. 】Nói xong, nó liền đá cô ra khỏi siêu không gian của trò chơi.

Đá thì đá, Phù An An đã rất quen thuộc với thao tác này của trò chơi, quy cũ đáp lễ bằng câu chửi trò chơi gân gà sau đó cô đi xuống giường.

--------------------------------------

Điện thoại ở bên cạnh ông ông kêu lên, đây là cuộc gọi từ Trương Viện Viện. Phù An An nhận, chỉ nghe thấy cô ấy ô ô a a kêu to. “An An a......” Còn chưa nói xong, điện thoại tíc một tiếng, màn hình đen thui hết pin rồi.

O hô. Thấy vậy, Phù An An chỉ có thể tìm một bộ sạc cắm vào, sau đó thay quần áo đi ra ngoài. Không cần gấp gáp nghe điện thoại của tiểu thanh mai, một chút quay lại nghe cũng không sao.

Trước tiên cô phải nói với những người khác trong biệt thự thông tin mà cô có được.

Trong phòng làm việc của Phó Ý Chi, sáu người khổng lồ của "Mang" đã tụ tập cùng nhau. Sau khi nghe cô nói về trò chơi can thiệp, ngoại trừ Phó Ý Chi, bốn người còn lại khẽ cau mày.

"Theo điều này vậy thì vẫn còn có những đạo cụ khác ngoài đạo cụ không gian trong trò chơi."

“Các đạo cụ khác trông như thế nào?"

“Cần bao nhiêu điểm để đổi một cái?” Mấy người mồm năm miệng mười hỏi thăm.

"Trong vòng trò chơi này của chúng tôi, đạo cụ là một lá bùa, dùng để chống lại sự tấn công của yêu ma quỷ quái." Phù An An sau khi nghe những lời đó đã trả lời, “Người chơi chia bài kia còn dùng hai loại đạo cụ, một loại tròn trịa, bóp trong tay một cái cô ta liền chạy trốn mất. Còn có một loại giống như viên thuốc con nhộng, sau khi cô ta ăn xong liền trở nên trong suốt, dùng thủ đoạn thông thường không thể đụng vào cô ta.”

Nghe cô nói xong, mọi người khẽ nhíu mày, "Lợi hại như vậy?"

Phù An An suy nghĩ một lúc, rồi lại lắc đầu, "Kỳ thực cũng không mạnh lắm tuy cô ta có đạo cụ, nhưng thực lực tương đối yếu ớt." Nháy mắt đã bị giết chết nên chắc cũng không có sức chiến đấu gì.

Phù An An nói rồi nhìn về phía mấy vị ca ca, “Có thể trong đám người chơi chia bài cũng có hàng dỏm à.”

Ngay sau đó cô đột nhiên nghĩ tới một cái tin tức đặc biệt trọng yếu," Cô ta là một người chơi đã vượt qua giai đoạn thứ ba của trò chơi!"

Giai đoạn thứ ba, bọn họn chỉ mới ở trò chơi giai đoạn thứ hai mà? Ngay cả anh Đại Cường cũng phản ứng nhanh chóng, "Làm sao có người chơi chia bài vượt qua giai đoạn thứ ba được?"

0.86240 sec| 2391.602 kb