Editor: Trâm Rừng
Toàn bộ đều yên lặng. Tất cả mọi người đều lâm vào trong trầm tư, Phù An An đã sớm suy xét qua, lúc này cô đang nhìn Phó Ý Chi.
Xuyên suốt toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh là không thay đổi biểu cảm gì.
Tiếp đó cô gọi anh: “Phó Ca, anh có ý kiến gì không?”
Phó Ý Chi nhìn cô một cái, tiếp đó nhàn nhạt mở miệng nói ra, "Lam Tinh mà chúng ta đang ở được trò chơi gọi là Lam Tinh số 6683: Nếu con số biểu thị thứ tự, vậy phía trước còn có 6682 Lam Tinh khác không, phía sau còn có những Lam Tinh khác không?”
Nghe xong lời này, Phù An An đột nhiên hiểu ra. Là một người không thích khoa học viễn tưởng, nhưng cô cũng có thể nghĩ ra một từ, "thế giới song song?"
"Có thể nhưng cũng không chắc chắn được." Phó Ý Chi chắp tay trên bàn, liếc nhìn Phù An An đang đứng đối diện, "Đi sang phòng bên cạnh, đem tài liệu đặt ở cạnh giường đến cho tôi."
“A.” Là đàn em trẻ tuổi nhất trong số sáu người khổng lồ của Mang, cô chịu trách nhiệm chạy việc vặt và những việc không cần thể diện khác. Phù An An là tự nguyện đi đến phòng bên cạnh.
Phó Ý Chi thu hồi ánh mắt và chuyển ánh mắt về phía Từ Thiên, bầu không khí trong thư phòng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, "Thông báo cho tất cả các thành viên của 'Mang', để họ có thể đạt được càng nhiều điểm càng tốt trong trò chơi."
“Vâng.” Từ Thiên nghe vậy gật đầu, cung kính đứng sang một bên.
Vẻ mặt của ba người còn lại cũng trở nên nghiêm túc, cố gắng lấy càng nhiều điểm càng tốt, điều này có nghĩa là gì thì tự nó đã rõ.
" Thời điểm hiện tại, những vấn đề liên quan đến trò chơi can thiệp không được công bố cho công chúng."
Phó Ý Chi nói xong lời này, ngón tay mảnh khảnh cầm bút đen gõ trên bàn, “Phù An An là một người ngoại lệ, loại người chơi chia bài chính thức như vậy đối với các ngươi mà nói là rất nguy hiểm. Nếu như các ngươi thực sự gặp bọn họ trong trò chơi ... đừng hỏi thông tin, chỉ cần giết chết bọn họ nếu có cơ hội và trốn đi nếu không thể giết chết bọn họ."
"Vâng." Bốn người đồng thanh đáp.
“Mặt khác tìm xem trong hiện thực, vận dụng quan hệ tìm một người chơi tên là Diệp Trường Phi.”
“Người chơi xếp hạng thứ nhất trong bảng người thuê cao thủ, Diệp Trường Phi đúng không?” Nghiêm Sâm Bác hỏi.
Phó Ý Chi gật đầu, "Nếu hắn ta còn sống, hãy bắt về đây."
"Vâng" Nghiêm Sâm Bác nghe được Phó Ý Chi phân phó, lập tức đáp ứng.
Trong lòng bọn họ cũng đoán được một chút ý nghĩ của Phó Ý Chi. Họ và những người chơi cao thủ được thuê đều là nước sông không phạm nước giếng, đột nhiên nói rằng muốn bắt giữ người nọ, chắc chắn phải liên quan đến trò chơi can thiệp.
Sự thật cũng chính xác như thế. Với tin tức do Phù An An mang về thì khả năng kỳ lạ của Diệp Trường Phi ở Thị trấn Tình Yêu có thể được giải thích. Chắn chắn hắn ta đã trải qua các trò chơi can thiệp và nhận được một số đạo cụ từ các trò chơi này.
Một bên khác, Phù An An đã biến chiếc giường trong phòng ngủ của Phó Ý Chi, nơi không có nếp nhăn nào thành một cái ổ chó. Nhưng mà thời điểm đi ra hai tay vẫn trống trơn.
"Phó ca, anh xác định trên giường có hồ sơ gì không?" Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào căn phòng làm việc sạch sẽ một lúc, “Nghiêm ca bọn họ đi đâu rồi?”
“Đi xuống.”
Đi sớm như vậy? Phù An An cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng sự chú ý vẫn đổ dồn vào tài liệu mà anh đã nói. "Anh suy nghĩ xem đã đặt nó ở đâu? Tôi thật sự tìm không thấy."
Nghe vậy, Phó Ý Chi liếc cô một cái, tự mình đứng dậy đi tới. Nhìn thấy chiếc giường giống như ổ chó, anh hơi khựng lại sau đó lấy tài liệu từ ngăn kéo tủ bên cạnh chiếc giường ra.
"Anh tính tủ đầu giường cũng là giường sao?" Phù An An sững sờ, đối với bản lĩnh ngôn ngữ của anh sinh ra hoài nghi sâu đậm.
Đối mặt với những nghi ngờ, Phó baba cũng chẳng thèm để ý mà chỉ bỏ lại một câu "dọn dẹp cái giường", rồi lãnh đạm bỏ đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo