Editor: Trâm Rừng

Phù An An cẩn thận quan sát bên ngoài, đột nhiên phát hiện hai bóng người quen thuộc —— Mã Nghị cùng Hàn Âm Nhi!

Thời gian qua đi suốt cả đêm, tại phía dưới nhiều quỷ quái như vậy, bọn hắn thế mà vẫn còn sống! Hôm qua nhìn tình hình của cửa phòng đối diện, cô còn tưởng mọi người đã chết.

Bất quá trạng thái lúc này của hai người nhìn cũng không tốt lắm. Sắc mặt vô cùng tái nhợt, hình như còn đang bị thương, tư thế đi lại có phần mất tự nhiên. Lẩn tránh những quỷ quái rải rác dọc đường, họ cũng đến gần nhà bếp.

“Mã Nghị cùng Hàn Âm Nhi thế mà cũng không có việc gì!” Tất nhiên, Phù An An không phải là người duy nhất ngạc nhiên.

Phù An An nghe Trương Viện Viện nói, vươn tay ra hiệu cô ngồi xổm xuống. Tay nắm cửa phòng bếp hơi xoay, bởi vì bị khóa nên chỉ có thể phát ra tiếng lách cách nhẹ. Phát hiện cửa không mở được, hai người nằm sấp lên tấm kính. Đôi mắt mở to, con ngươi đen đang đảo trong hốc mắt, mở rộng tầm nhìn tìm kiếm một cách máy móc trong phòng bếp -- "An An, các ngươi đang ở bên trong sao? Mở cửa cho chúng ta!"

"Chị Trương, giúp em mở cửa với, bên ngoài nguy hiểm quá!" Cả hai hét vào qua cửa sổ. Mặc dù bọn họ cố ý hạ giọng, nhưng âm lượng như vậy lúc này thực sự quá nguy hiểm. Những con quỷ lại cách họ không xa nên rất dễ thu hút bọn chúng đến đây.

Mã Nghị cùng Hàn Âm Nhi tới đây tự nhiên cũng vì tìm cái ăn. Vì vậy, Phù An An đành phải đứng lên, chỉ về cho bọn họ một phương hướng khác: "Đi vào bằng cửa sau đi."

Nói xong lời này, Phù An An đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng. Bọn họ làm thế nào để xác định hai người ở trong phòng là cô cùng với Trương Viện Viện?

Cô còn chưa kịp định thần thì đã thấy hai người không nói chuyện nữa, nhưng mặt cách tấm kính càng lúc càng gần. Hai mắt của bọn họ bắt đầu tập trung, ánh mắt như dán vào thân thể Phù An An, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị. Khoảnh khắc tiếp theo, từ miệng của hai người lớn lại vang lên giọng nói non nớt của trẻ con-- “hì hì ha ha, Phù lão sư, chúng ta tìm được ngươi rồi!”

----------------------------

Cmn! Phù An An thầm mắng một tiếng.

Hai người này không còn là con người nữa mà chỉ là một lớp da. Con quỷ lột da hai người này khoác lên thân thể của chúng để giả làm người quen dụ dỗ bọn họ nói chuyện!

Chúng nó lột da người như cởi quần áo rồi lao thẳng vào bếp một cách thô bạo. Cửa phòng phá tan, âm thanh của cửa kính thủy tinh bể tan tành hấp dẫn càng nhiều quỷ quái.

Phù An An vươn tay đem hai con quỷ gắt gao kéo vào không gian, một tay lôi kéo Trương Viện Viện đang hoảng sợ hướng cửa nhỏ phía sau chạy đi.

Những tiếng chuông lanh lảnh trên loa phát thanh vang lên, tiếng nhạc thể dục buổi sáng ngàn năm như một không thay đổi đang vui vẻ quanh quẩn trong khuôn viên trường, lúc này có rất nhiều quỷ quái đang đi theo hai người họ.

Từ nhà bếp đến sân chơi. Cô chọn nơi này chỉ vì nó dẫn ra mọi hướng, khiến việc ẩn náu dễ dàng hơn. Cầu sinh từ kẽ hở không gì hơn cái này. Vào thời điểm này, yếu tố rủi ro cao đến mức chỉ một cái xì hơi hoặc một tiếng nấc cụt cũng có thể khiến những con quỷ quanh đây nổi điên.

Thẳng đến khi Phù An An nhìn thấy được một người trong tòa nhà dạy học ở bên cạnh -- Trương Mẫn!

Lúc này, Trương Mẫn đang ở tầng hai của tòa nhà dạy học, vẫy tay với cô một cách mạnh mẽ, ra hiệu cho cô đi lên chỗ cô ta. Phản ứng đầu tiên của Phù An An là người hay quỷ?

Trương Mẫn ở trên tầng hai nhìn thấy cô phớt lờ cô ta, vì vậy đã viết một vài ký tự lớn bằng bút dạ -【 Đến đây, an toàn! 】

Khi từ một đứa trẻ biến thành quỷ, ban đầu Trương Mẫn đang ở trong tòa nhà hành chính. Cô ta đã sử dụng một số thủ đoạn nhỏ để ra khỏi tòa nhà hành chính.

Trong khi tất cả những con quỷ bị nhóm người chơi bình thường này thu hút, cô lại trốn vào trong tòa nhà dạy học. Cô ta đã trốn ở đây khoảng một ngày hai đêm thẳng cho đến khi nhìn thấy Phù An An ở phía dưới.

0.13165 sec| 2402.867 kb