Editor: Trâm Rừng
Phù An An nhìn một lượt, nhặt một nửa góc chăn rơi trên mặt đất đặt lên giường, giả vờ tự mình thu dọn. Sau đó đi theo sau lưng của Phó Ý Chi về lại phòng làm việc.
"Phó ca, kỳ thật tôi còn có chuyện muốn nói với anh."
Phó Ý Chi cầm tài liệu trong tay, không ngẩng đầu lên, "Nói."
Phù An An tự mình bưng một cái ghế đẩu ngồi đối diện anh, "Dị năng không gian của tôi giống như trở nên mạnh hơn."
Cô hào hứng kể cho anh nghe tin tức cô đã sử dụng dị năng của mình trong trò chơi và trạng thái tiêu cực đã biến mất, "Anh không thấy tôi oai phong như thế nào khi tôi giết hai trăm con quỷ chỉ cần một giây trong trò chơi đâu." Ỷ vào Phó Ý Chi không có ở cùng một chỗ, cô ở đây ra sức chém gió.
“Lợi hại như vậy?” Phó Ý Chi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng chuyển sự chú ý về phía cô, "Đưa tay ra."
Nghe vậy, Phù An An duỗi móng vuốt ra, đầu không hiểu anh muốn gì.
Phó Ý Chi tùy ý đặt một cuốn sách nhỏ vào tay cô, "Làm cho nó bay lên."
“A?” Phù An An làm thử đến trợn mắt ngoác mồm, cuối cùng sách bay lên. Mặc dù chỉ là một tí xíu nhưng so với kỹ năng giống như của nam châm, nó vẫn có một sự tiến bộ.
“Phó Ca, như thế nào.” Phù An An khá hài lòng với "tốc độ" tiến bộ của mình.
Đáng tiếc cô chỉ nhận được một đáp án vô cùng tàn nhẫn --“chẳng ra sao cả.”
Tốt a. Cô nhớ rằng vào thời điểm cô bị vòng tay Amos kéo vào không gian, Kungfu một ngón tay của Phó baba có thể so sánh với cái búng ngón tay của Thanos.
“Hay là anh thử xem?”
Phó Ý Chi không nhúc nhích.
“Anh liền thử xem đi, làm tiểu nhân mở mang tầm mắt!” Phù An An hai tay dâng lên quyển sách.
Dưới sự mặt dày mày dạn cùng sự lải nhải lặp đi lặp lại của cô, Phó baba đặt tài liệu kim quý trên tay xuống và lấy cuốn sách từ tay cô. Chẳng mấy chốc, cuốn sách được treo lơ lửng trong không trung một cách bình ổn. Trong tay anh, cuốn sách như trở thành một món đồ chơi.
Lơ lửng, xoay tròn, theo ngón tay của anh, làm ra đủ loại biến hóa.
"Phó ca, sau khi đạt đến cấp độ này, tôi có thể sử dụng kungfu một ngón tay mà anh đã sử dụng lúc trước trong trò chơi không?" Phù An An cosplay động tác ngón tay của anh trong trò chơi sinh tồn. Cảm giác rằng cô đã cách cường giả như Phó Ý Chi rất gần rồi.
“Cô đang nằm mơ giữa ban ngày.” Nhìn xem dáng vẻ hưng phấn của cô, Phó Ý Chi không có chút nào lưu tình đả kích cô.
“Nếu muốn làm được giống như vậy thì cần đến trình độ nào?” Phù An An nói lời này có chút mất hứng, “bằng không anh làm mẫu thử xem, nói không chừng tôi cố gắng một chút thì cũng đạt được nha.” Rốt cuộc, dị năng không gian là của chính cô mà.
Giọng nói rơi xuống. Phù An An cảm thấy rằng tầm nhìn của cô đột nhiên bị thu hút bởi những ngón tay của Phó Ý Chi. Những ngón tay mảnh khảnh của anh uốn cong trong không trung, cả cánh tay giơ lên, mọi động tác dường như đang quay chậm.
Cùng lúc đó, theo động tác của anh, sách, tách trà, bút, đồ trang trí đắt tiền, máy tính, thậm chí cả chậu cây trong phòng làm việc đều bay lên không trung. Nó thực sự giống như ma thuật.
Phù An An thực sự đã bị sốc. Cô đã nghĩ rằng khoảng cách giữa mình và Phó baba chỉ là một con sông lớn trong thành phố, nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa cô và Phó baba là Thung lũng Rạn nứt Lớn ở Đông Phi.
Cô thấy lòng bàn tay của Phó Ý Chi đáp xuống sau đó tất cả các vật thể trở lại vị trí ban đầu.
Miệng của cô đã không thể khống chế được hơi há ra, “Phó Ca, tất cả mọi người đều cùng là người có dị năng đặc thù, vì cái gì anh giống như một người chơi nạp tiền vậy?”
Phanh – cái trán của cô bị đập bởi một cuốn sách bay tới từ hư không.
Phù An An sờ trán nhưng cô không quan tâm, cô chỉ muốn hỏi Phó baba làm thế nào mà anh có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, “Phó Ca, anh có bí quyết gì sao? Anh xem tôi có thể làm được không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo