Editor: Trâm Rừng

Nói xong, cô ngồi đối diện với Phó Ý Chi, lấy tất cả những chiếc bút anh không dùng đến. Ngày xưa có mỹ nhân xắn tay áo mài nghiên mực, ngày nay có Phù An An nghiêm túc bơm mực bút máy. Dù mực trong bút đã đầy.

Nhưng tất đều không quan trọng miễn sao nó đại biểu được tâm ý tràn đầy của cô là được rồi.

Phó Ý Chi nhìn bộ dạng chân chó của cô, " Ngày bình thường, tôi yêu cầu cô huấn luyện nhiều hơn, bây giờ cô mới chịu hào hứng?"

“Ngày bình thường tôi cũng...... huấn luyện thật nhiều a.” Phù An An cảm thấy mình rất oan ức, lần cuối cùng cô học hành chăm chỉ như vậy là ở trường trung học.

“Chăm chỉ đến mức xúi giục bọn Nghiêm Sâm Bác cùng một chỗ điên khùng với cô hả?”

Này làm sao còn lật lên mấy chuyện cũ kỹ đâu. Thân hổ của Phù An An giật mình, sau đó cô xua tay, “Chuyện quá khứ thì không cần nhắc tới nữa, trước tiên anh hãy nói cho tôi biết làm sao để tăng lên thực lực đi.” Cô đưa chủ đề trở lại đúng hướng một lần nữa.

“Huấn luyện.” Phó Ý Chi ném ra bí quyết duy nhất, “dị năng tất nhiên đi theo ra thực tế, cô nhất định phải tăng cường luyện tập. Rất khó khăn để vượt qua bài kiểm tra thăng từ Pre-S lên hạng S. Nếu lúc đó tôi không ở bên cạnh cô thì cô cũng phải có đủ sức để đối phó. Tôi đã vượt qua kỳ thi. Nếu theo thứ tự, tiếp theo là 002, 003, và cuối cùng là cô."

Phó Ý Chi lại hời hợt ném ra một quả bom, Phù An An khiếp sợ, "Anh đã là hạng S sao? Anh còn là số 001!"

Phó Ý Chi: “rất kinh ngạc sao?”

Lúc trước cô đã tò mò rất lâu nhưng không dám hỏi một lời nào, còn tưởng rằng anh là 003, há có thể không kinh ngạc sao?

“Có phần thưởng nào không?” cô hỏi, rất thực tế.

Phó Ý Chi: “1 vạn điểm thưởng.”

"Chỉ là thưởng điểm?" Phù An An không thể tin được, trò chơi này càng ngày càng keo kiệt.

“Nếu không có chuyện gì nữa thì lăn đi.” Phó baba bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Phù An An không có lăn, đứng ở trước mặt anh lề mà lề mề, có chút ngượng ngùng mở miệng, “Thực ra… tôi còn một việc nữa. Trong ván đấu này, tôi đã gặp được Trương Viện Viện. Là cái người mà lần trước anh đã gặp trong cục công an khi đi chuộc tôi về, là tiểu thanh mai của tôi.”

Nghe vậy, Phó Ý Chi khẽ cau mày, nhớ đến người phụ nữ đã hôn Phù An An trong sảnh chờ, “Cô muốn làm gì?”

"Cái kia... Tôi muốn... Phó ca , xin hãy chăm sóc cho cô ấy!” Phù An An hơi hơi xấu hổ nói. Cô đây cũng là lần thứ nhất làm chuyện như lợi dụng quan hệ để đi cửa sau này.

Phó Ý Chi ngồi ở trên ghế, mặt không đổi sắc, không biểu lộ cảm xúc gì, "Muốn tôi chăm sóc cô ấy như thế nào?"

Mặc dù cô không thể nhìn thấy cảm xúc, nhưng với tư cách là tiểu tùy tùng ăn ý nhất của Phó baba, vào lúc này cô đang sâu sắc nhận thấy rằng Phó baba không vui.

Loại thời điểm này, liền phải cẩn thận phục dịch! Cùng với chú ý lí do thoái thác!

"Phó ca, tôi nghĩ như vậy. Dựa theo yêu cầu của “Mang”, muốn để cô ấy gia nhập vào thì nhất định không được. Anh phá lệ để cho tôi đi vào bởi vì tôi rất thông minh cùng ưu tú. Nhưng đồng chí Trương Viện Viện thì khác. Cô ấy không có thiên phú, thông minh và sức mạnh như tôi để anh có thể tạo ra ngoại lệ một lần nữa ..."

Phù An An cố ý dừng ở đây, mím miệng, sau đó lắc đầu: "Cô ấy không xứng!"

Nói xong, cô liếc nhìn Phó Ý Chi nhưng không có phản hồi nào từ Phó baba. Điều này chỉ có nghĩa là cô có thể tiếp tục.

"Nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn thân nhất của tôi từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy đi chết. Vì vậy, tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể để cô ấy đến chỗ của Chương sư phụ học tập một ít được không?

Chương sư phụ không phải có trường học đặc biệt sao, để cho cô ấy luyện súng bắn cung, nếu như cô ấy có thể được Chương lão sư tự mình dạy dỗ thì càng tốt. Dù sao ngay cả dạng người như tôi mà Chương sư phụ đều có thể dạy dỗ tốt.”

Nói xong Phù An An chờ mong lại chân chó nhìn về phía anh, “Phó Ca, có được không?”

Phó Ý Chi: “...... Chỉ cái này?”

1.81955 sec| 2407.547 kb