Editor: Trâm Rừng

Ở tầng dưới, tất cả những bóng quỷ còn lại đều ăn ý dừng lại. Một giọng nói chỉnh tề lại non nớt vang lên -- “hì hì! Phù lão sư, Trương lão sư, chúng ta trông thấy các ngươi rồi!”

Trên đầu nhìn thấy đâu phải là bầu trời, rõ ràng chính là tán cây hòe cực lớn. Những thứ lấp lánh phía trên cũng không phải là những ngôi sao nhỏ mà là những đôi mắt.

Bạn đã bao giờ nghe một bài đồng dao chưa, "Twinkle, lấp lánh, lấp lánh, bầu trời đầy những đôi mắt nhỏ." Có lẽ bài hát đó được thiết kế riêng cho mục đích này. Kèm theo đó là tiếng cười hồn nhiên và lanh lảnh của trẻ thơ... thật rùng rợn.

"Còn nhìn cái gì vậy? Chạy đi!" Phù An An kêu lên một tiếng, cả hai cùng lúc nhảy xuống tầng ba. Mà trên đầu, những con mắt treo trên ngọn cây cũng động đậy, bất luận bọn họ chạy đi đâu, những con mắt này đều từ trên cao yên lặng quan sát bọn họ.

Bọn quỷ quái như bóng với hình. Toàn bộ trường mẫu giáo trong đêm tối đều tràn ngập tiếng la hét của quỷ quái. Bọn chúng đều bạo động.

Bọn chúng nhanh chóng chạy lên tầng ba, đuổi theo hai người còn sống duy nhất trong toàn bộ nhà trẻ. Trên tầng ba, hai người họ đã bị bao vây.

Trương Viện Viện nắm chặt ống tay áo của Phù An An, "An An, không gian của em rất lợi hại mà, nhanh sử dụng thêm một lần nữa đi!”

Sức lực của Phù An An vẫn chưa hồi phục, sau khi vận động một quãng đường dài, cô thở hổn hển không thể kiểm soát. Nghe vậy, cô chỉ lắc đầu, "Cái bùa bình an em đã cho chị đâu rồi?"

Trương Viện Viện sờ túi, "Ở đây."

Phù An An: "Được, lấy ra."

Trương Viện Viện nghe vậy sửng sốt, "Cái gì?"

Phù An An: "Nhắm mắt lao ra ngoài!"

Cái này có đáng tin không? Trương Viện Viện gào thét trong lòng. Đáng tin cậy hay không, bây giờ bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hai người nhắm mắt lao về phía trước. Một giây trước khi họ xông vào nhóm quỷ quái, lá bùa bình an trong tay họ trở nên nóng bỏng và cơ thể họ tỏa ra ánh sáng trừ đi tà ác.

Quỷ quái không thể đến gần. Một đường chạy vọt tới lầu một. Hai người bọn họ thật sự đã đi ra được. Nhưng mà, tấm bùa trong tay lúc này tựa hồ đã bị thiêu đốt, hóa thành một mảnh tro tàn màu xám đen. Cả hai lá bùa đều được sử dụng.

Những quỷ quái trên lầu cũng đi xuống, Trương Viện Viện hoảng hốt một hồi, cô túm lấy Phù An An định chạy ra ngoài. Tiếp đó, bỗng nhiên cô ấy bị Phù An An kéo lại.

Không thể rời khỏi tòa nhà ngay bây giờ. Không chỉ mái nhà, sân chơi trống trải cũng không che được hàng trăm cặp mắt trên ngọn cây hòe lâu năm kia.

Phù An An lôi kéo Trương Viện Viện chạy về phía phòng dạy học. Phòng học bên trái ngoài cùng ở tầng một là nơi họ ở vào ngày đầu tiên đến đây. Ở đây cô tương đối quen thuộc hơn. Ở phía sau lớp học, có hai dãy tủ. Hai dãy tủ này dùng để đựng đồ của giáo viên, kích thước có thể chứa được hai người lớn.

Phó An An ném đồ bên trong ra ngoài rồi ra hiệu Trương Viện Viện đi vào: “ Chỉ còn lại hai ngày cuối cùng thôi! Bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng đừng phát ra tiếng động!" Nói xong, cô đóng cửa tủ và khóa lại. Phù An An cũng chui vào cái tủ bên cạnh, nín thở, hồi hộp chờ đợi.

Những con quỷ bước vào. Chúng nó không nhìn thấy gì, đập bàn ghế, cửa sổ và gây ra những tiếng động lớn.

Toàn bộ trái tim của Phù An An đã dâng lên trong cổ họng. Trong một không gian chật chội, chật hẹp, cô cảm thấy khó thở, đầu đã chảy mồ hôi đầm đìa.

Bọn chúng đã tìm thấy được chiếc tủ gỗ này. Những chiếc móng tay sắc nhọn cọ xát vào bề mặt tủ phát ra âm thanh vô cùng khó chịu, khiến người ở bên trong trong sợ hãi vô cùng.

Bọn chúng đang tìm kiếm cửa tủ sao? Phù An An đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó, cô tìm thấy một thứ trong túi của mình - lá bùa bình an cuối cùng! Trong bóng tối, cô mò mẫm tháo lá bùa bình an được gấp thành hình tam giác ra.

0.23153 sec| 2396.172 kb