Editor: Trâm Rừng
Sau đó, anh thấy người em gái ngoan ngoãn của anh lấy ra cây gậy đã được sửa đổi thành một cây chùy từ trong hành lý của cô ra rồi vẫy vẫy nó mấy cái. Thứ này trên đó đầy đinh sắt xuyên thủng không khí, phát ra tiếng rít gào, cực kỳ cuồng dã mà hung ác. Nếu nó đánh trúng lên người thì không chết cũng nhất định bị tàn phế.
Cảm giác trên tay không tệ. Phù An An gật đầu hài lòng, đặt nó bên cạnh tường, quay lại thì nhìn thấy Tô Sầm đang nhìn cây chùy với ánh mắt hơi sững sờ, "Tô ca ca, anh cũng muốn một cái sao? Tôi có thể làm cho anh một cái. Bất quá cái này nhìn bề ngoài thì thật đáng sợ nhưng sực mạnh thực sự chắn chắn không bằng súng."
"Cái này...quên đi." Anh trai Đại Cường nhã nhặn từ chối, vũ khí này không phù hợp với khí chất đẹp trai hào hoa lãng tử của anh.
Mặt khác, "Súng ống xác thực rất khó thu thập, nhưng đối với ngươi có kinh nghiệm trò chơi phong phú như Tô ca ca thì cái này cũng không thành vấn đề."
Tô Sầm nhìn cô khẽ mỉm cười, "Ngày mai dậy sớm, tôi dẫn cô đi lấy đồ."
Trò chơi ngày thứ hai
Hai người thức dậy từ sáng sớm. Đơn giản ăn xong bữa sáng liền lập tức đi ra ngoài.
Trong hiện thực, Tô Sầm không lái xe trừ khi anh lái một chiếc xe thể thao, nhưng trong trò chơi, anh thực sự thuê một chiếc xe bán tải.
Phù An An mang theo nghi ngờ cẩn thận hỏi: "Anh Đại Cường, chúng ta thu thập vật tư như thế này có hơi phô trương quá không?"
"Đi thu thập vật tư cái gì, chúng ta đây là đi chuẩn bị mở cửa hàng mua bán." Tô Sầm sửa cho đúng, "Từ nay về sau, ngươi tên là Tô An An, chúng ta là hai anh em. Tôi đã thuê một cửa hàng nhỏ cách đó không xa và nói với thế giới bên ngoài rằng tôi sẽ bắt đầu kinh doanh nhỏ ”.
Đây là muốn xâm nhập sâu vào quần chúng NPC đó. Sau khi nghe điều này, Phù An An muốn vỗ tay cho anh. So với Đại Cường ca, cô đóng vai NPC vẫn còn thiếu một chút lửa nhiệt tình.
Trước hết là thức ăn, nước uống và thuốc men, đây là ba thứ quan trọng nhất. Các loại thực phẩm mà Đại Cường ca tích trữ đều là bánh quy nén, sô cô la và bánh kẹo có hàm lượng calo cao cũng dễ mang theo. Nước cũng được tích trữ thật nhiều thùng chắc chắn đủ cho hai người uống trong 30 ngày.
Cái gọi là mặt tiền nhỏ thực chất là một nhà kho. Hai người khiêng đồ trên xe tải nhỏ đi vào, chuyển tới chuyển lui rất nhiều lần. Cho đến khi mặt trời đỏ rực sắp lặn khỏi mặt biển, ánh hào quang mờ nhạt hiện ra, một đàn hải âu từ mặt biển bay lên cao, hướng về con tàu lớn đang chở hàng tiếp tế hàng ngày...
Thời điểm này, một lượng lớn du khách từ các vùng biển đã quay trở lại. Họ mặc đồ bơi, cầm dụng cụ lặn và ván trượt, cười nói suốt dọc đường.
Tô Sầm đứng bên cạnh cô, cầm chiếc thùng cuối cùng nhìn bộ dáng ngẩn người của Phù An An nghĩ rằng cô cũng muốn đi chơi.
"Đừng nhìn nữa, nhanh chóng đem vật tư cho hậu kỳ chuẩn bị xong, anh sẽ dẫn cô đi ra ngoài chơi." Tô Sầm nói xong đem chiếc thùng cuối cùng đi vào, sau khi kiểm tra cẩn thận thì khóa cửa sắt lại, những thứ này đều là tài nguyên quan trong có thể cung cấp an toàn thoát khỏi nguy hiểm sau này. Công việc còn lại sau cùng là tìm cách lấy được một khẩu súng.
Tô Sầm lái chiếc xe bán tải đi vòng quanh đảo một vòng lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà của một người bình thường có vẻ không quá gây chú ý. “Đừng xuống xe, cô ngồi ở chỗ này chờ tôi.”
Tô Sầm nói xong thì đi qua đó một mình. Người mở cửa là một người phụ nữ, sau khi hai bên thương lượng, người phụ nữ mở cửa cho anh đi vào.
Phù An An ngồi chờ ở trong xe thấy Đại Cường Ca đi vào, đi một cái hơn nữa tiếng. Thời gian chờ đợi thật lâu khó tránh khỏi cô phải suy nghĩ lung tung.
Mở của cho anh Đại cường là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi gần bằng tuổi với anh ấy. Vào một ngày hoàn hôn đẹp như thế này, cô nam quả nữ ở chung trong một căn phòng tới nữa tiếng, Đại Cường ca còn trẻ và đẹp trai như vậy,… Điều này chắc chắn khiến Phù An An nghĩ đến đủ loại giao dịch giữa người lớn với nhau.
Cô lập tức thấp thỏm trong lòng, nhìn căn phòng trông mòn con mắt. Cho đến khi anh bước ra, trên tay còn xách theo một chiếc túi vải màu đen.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo