Editor: Trâm Rừng

Ách......Tốt a. Quyền riêng tư cũng cần được bảo vệ.

Phù An An suy nghĩ cẩn thận, theo sự ăn ý chập trùng của cô và Phó baba thì xác suất gặp nhau trong giai đoạn đầu của trò chơi chỉ là 50 50 thôi. Nếu trùng hợp anh thực sự ở trên lầu trên thì bọn họ nhất định sẽ có dịp gặp nhau trong tương lai.

Suy nghĩ thông suốt, Phù An An chờ người phục vụ rời đi liền nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, mở TV xem tin tức địa phương.

Một hòn đảo nhỏ thì không có đài truyền hình chuyên dụng. Trên TV đang chiếu một số bộ phim điện ảnh về sinh hoạt hiện đại, chương trình truyền hình và chương trình mỹ thức giới thiệu về thú vui giải trí cùng với đặc sản đặc biệt của hải đảo này. Cua hoàng đế có tám chân, một chân này lại béo hơn cái chân kia. Hàu nướng, cá đù vàng lớn, ốc xà cừ chỉ nhìn thôi cũng khiến bạn thèm thuồng.

Nhưng mọi thứ có thể để ăn sau, bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm- thu thập vật tư dữ trữ.

Theo phân tích manh mối duy nhất lần này của trò chơi chính là tên của trò chơi “ Sheer Cold”. Không độ, nó có vẻ có liên quan đến nhiệt độ. Ở một nơi quanh năm đều là mùa hè như chỗ này thì chăn dày và áo khoác lông vũ chắc rất khan hiếm.

Phù An An sau khi xác định được mục tiêu tiếp theo, việc đầu tiên mà cô làm là đi đến trung tâm mua sắm để mua quần áo dày chống lạnh. Bất kể trong tương lai, trò chơi có liên quan đến điều này hay không, cô đều phải chuẩn bị trước để đề phòng nguy hiểm, Phó baba có rất nhiều tiền vì vậy cô có thể hào phóng hơn.

Nghe thấy cô muốn mua áo khoác bông và áo khoác lông vũ, người bán hàng sửng sốt một lúc, lục tung kho hàng một lúc lâu mới tìm được những chiếc áo khoác bông và áo khoác lông vũ mà Phù An An muốn.

Phù An An chọn chọn lựa lựa rồi mua hết tất cả mọi thứ phù hợp cho cô và Phó baba. Điều này khiến nhân viên bán hàng rất vui, không ngờ hôm nay mình lại bán được một đơn hàng lớn trị giá mấy chục nghìn!

“Tôi cũng muốn mua thêm chăn bông dày.” Sau khi trả tiền xong, Phù An An tiếp tục hỏi: “Chổ cô có chăn lông không?”

“Có, có!” Người bán hàng nhiệt tình mang Phù An An đi qua, cảm thấy rằng doanh số bán hàng của tháng này đã được bảo đảm.

"Đây là chiếc chăn lông ngỗng lớn nhất và dày nhất trong cửa hàng của chúng tôi, cô xem thứ này có được không?" Một cái chăn còn lớn hơn một chiếc vali.

Phù An An nhìn một chút gật đầu, “có thể, tổng cộng có bao nhiêu cái như thế này?”

"Tổng cộng có hai chiếc chăn lông như vậy," người bán hàng trả lời, "ngoài ra còn có một loại chăn lông dày nữa."

“Trước tiên tôi mua những thứ này.” Phù An An cảm thấy mọi thứ đã mua đủ nên móc thẻ ngân hàng ra thanh toán.

Ngoại trừ chống lạnh, còn có thức ăn nước uống. Dựa theo khẩu phần ăn của hai người mà Phù An An đã tích trữ lượng đồ ăn cho ba mươi ngày.

Còn phải mua thêm dược phẩm, thuốc trị bệnh cảm thông thường, thuốc cầm máu, các loại thuốc sát trùng,… Phù An An trực tiếp mua ba cái hòm thuốc chữa bệnh.

Còn lại chính là vũ khí. Mỗi vòng trò chơi, súng đều rất khó lấy được. Bản đồ trò chơi là thành phố còn tốt, có thể từ đường giây đặc thù mua được, nhưng mà cảnh khu du lịch, súng ống quản chế rất nghiêm ngặt.

Phù An An đi dạo quanh khu du lịch một vòng, cuối dùng quyết định mua một cái gậy bóng chày. Cầm vào trong tay rất chắc chắn còn nặng trĩu.

Thời điểm trở lại khách sạn, Phù An An còn cố ý đi qua cửa hàng đồ kim khí để mua một hộp đinh sắt dài. Cô đem đinh dài đóng lên trên đầu to của gậy bóng chày, để lộ ra ngoài một nửa chiếc đinh với độ dài ngắn khác nhau, ngay lập tức lực sát thương của gậy bóng chày tăng lên soàn soạt.

Trong thời gian chỉ một ngày mà cô đã chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ ăn, nước và vũ khí. Phù An An cảm thấy hiệu suất hành động của mình càng ngày càng cao.

Bận rộn cả một ngày, bụng của cô đã đói đến kêu vang. Nhìn đồng hồ đã nhanh sắp mười giờ tối rồi. Lầu mười hai của khách sạn là quán ăn, Phù An An cầm ví tiền hung phấn chạy ra ngoài. Mỹ thực ơi, ta tới đây!

Cô lựa chọn một vị trí gần cửa sổ, dưới ánh nhìn khiếp sợ của phục vụ mà gọi nguyên một tờ menu.

Mỹ thực được mang lên bàn, đem cua hoàng đế đã bóc vỏ nhúng vào tương đặc chế, nấm Hắc tùng cùng với gan ngỗng cắn một cái vừa mềm vừa ngon. Ngoài ra còn có cá đù và hàu nhỏ nướng than hồng, tôm hùm chế biến sẵn, và một dãy món tráng miệng nho nhỏ sau bữa ăn…

Phù An An cảm thấy như mình có tới hai cái bao tử. Sự thèm ăn mạnh mẽ này đã khơi dậy sự tò mò của khách hàng bị tấm rèm che ở phía đối diện. Một cái đầu to chui ra từ phía sau lưng ghế, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Phù An An giật giật bàn tay đang cầm thức ăn, kinh ngạc nhìn người đang nhìn lén -- “Đại Cường Ca?!”

0.48964 sec| 2400.469 kb