Đến khi Lục Kỳ một lần nữa trở lại xe thì Nam Mộc đã thu lại tầm mắt mình rồi.

Cô rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Lục Kỳ không giống so với khi nãy.

Chẳng qua rốt cuộc không giống ở điểm nào thì trong khoảng thời gian ngắn Nam Mộc không nói ra được, cuộc đối thoại khi nãy của Lục Kỳ và cô gái lạ kia vì cách khá xa nên cô nghe cũng không rõ lắm, chỉ nghe được mấy chữ mà thôi.

Xuất phát từ thói quen, Nam Mộc đại khái đã đoán được quan hệ của Lục Kỳ với cô gái kia, và cả mục đích mà cô gái đó đến đây.

Lúc này, Nam Mộc chợt nhớ tới một chuyện khác, vì vậy cô liền quay đầu lại lén nhìn Lục Kỳ, nhưng bị anh phát hiện.

- Muốn hỏi gì?

Anh đặt một tay lên vô lăng, tay kia tùy ý kéo cổ áo sơ mi.

Động tác kia là thói quen hay có mỗi khi Lục Kỳ khắc chế một loại cảm xúc nào đó.

- Sư phụ, là một cảnh sát nhân dân, có phải anh đối xử với người dân quá hung tàn rồi không?

Khi Nam Mộc nói chuyện liền nghiêng đầu nhìn Lục Kỳ.

Nét mặt của anh không có vẻ gì là đang thư giãn cả.

Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ cười với cô mà không có bất cứ tính toán nào.

- Sư phụ - Lại qua một lúc, Nam Mộc hít một hơi thật sâu, to gan hỏi một vấn đề đã quấy nhiễu cô từ lâu - Hung thủ đưa ra năm địa điểm, sau khi đã giải ra được đáp án rồi thì có thể đi tìm thi thể, câu đố này anh rất quen thuộc, phải không?

Khi ấy Lục Kỳ đứng trước bảng trắng, động tác trên tay vẫn không ngừng, hơn nữa cuối cùng còn đưa ra đáp án chuẩn xác nơi tìm thấy thi thể.

Câu đố kia nếu đổi lại là người khác thì không thể đã nghĩ ra được lời giải ngay từ giây đầu tiên được.

Trừ phi là người đã từng rất quen thuộc với câu đố như vậy trước đây.

Ví dụ như Lục Kỳ.

- Em tò mò vấn đề này cũng như anh muốn tìm chứng cứ.

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Lục Kỳ cuối cùng mới đáp lời.

Nam Mộc gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, xe đỗ lại trước cửa khu tập thể.

Nam Mộc đang muốn đẩy cửa xuống xe thì tiếng của Lục Kỳ đột ngột vang lên.

- Tiểu Mộc Đầu, em đang hẹn hò với Tam ca?

Động tác của cô ngừng lại, sau đó cô quay đầu đối diện với ánh mắt của Lục Kỳ.

- Ừm.

Không gian trong xe kín mít bỗng lâm vào trạng thái yên tĩnh đến mức nặng nề.

Giống như chỉ hít thở một cái thôi cũng sẽ quấy nhiễu sự yên tĩnh này.

- Xem ra anh đã chậm.

Một khắc sau, Lục Kỳ bỗng nhiên nhếch khóe môi, nói một câu không rõ ý.

Cơ thể Nam Mộc bất chợt cứng ngắc.

Môi cô giật vài cái, dường như đang chuẩn bị nói gì đó, liếc mắt bỗng thoáng thấy bóng dáng quen thuộc.

Tần Cận Bắc.

Lục Kỳ cũng nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cô, tầm mắt của anh nhìn theo hướng ánh mắt của Nam Mộc, rồi cũng nhìn thấy người kia.

- Anh muốn nói với Tam ca hai câu.

Dứt lời, Lục Kỳ xuống xe trước.

Thông qua cửa sổ xe, Nam Mộc nhìn hai người đàn ông đang sóng vai đứng cách đó không xa, mặc dù không gần, cô không nghe được hai người đang nói những gì, nhưng cô thấy được tấm hình kia.

Phần lớn đều là Lục Kỳ nói, Tần Cận Bắc nghe.

Lục Kỳ và Tần Cận Bắc nói chuyện với nhau khoảng mười phút, cuối cùng Nam Mộc trông thấy Tần Cận Bắc vỗ vai Lục Kỳ, sau đó hai người giải tán.

*

Thấy bóng dáng của Tần Cận Bắc và Nam Mộc biến mất trước mặt, Lục Kỳ ngồi tại chỗ không lập tức lái xe rời đi.

Trong đầu anh đều hiện lên hình ảnh Bạch Vi Vi nức nở lần nữa vang lên.

- Anh đừng lần nào cũng mang bộ dạng này được không, anh có phải cảm thấy chuyện chị tôi mất tích không liên quan gì đến anh hay không? Năm đó nếu không phải vì anh, sao chị ấy có thể...

- Tại sao anh không đi tìm chị ấy, tại sao...

Âm thanh kia càng ngày càng xa xăm, giống như đang truyền từ xa tới vậy.

Giống như từ thời anh học cấp ba truyền tới.

Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm đứng đầu thành phố Nam Giang, trong trường Nhất Trung năm đó có một hiện tượng rất thú vị, từ ngày đầu tiên vào lớp mười, người đứng đầu kì thi giữa kỳ và cuối kỳ vẫn luôn là của Bạch Tiêu Tiêu, chị gái của Bạch Vi Vi.

Bạch Tiêu Tiêu năm đó có gia thế ưu việt, thành tích nổi trội xuất sắc, xinh đẹp lại cao ngạo.

Danh xưng nữ thần Nhất Trung, từ cái ngày Bạch Tiêu Tiêu bước vào Nhất Trung vẫn luôn là của cô.

Loại hiện tượng thú vị này sau khi Lục Kỳ chuyển vào rốt cuộc đã bị phá tan.

Năm lớp mười một, Lục Kỳ chuyển vào Nhất Trung, kể từ đó vị trí đầu kỳ thi tháng, giữa kỳ và cuối kỳ đều do Lục Kỳ và Bạch Tiêu Tiêu thay phiên nhau đứng, loại hiện tượng này kéo dài đến năm lớp mười hai thì Bạch Tiêu Tiêu hoàn toàn bị Lục Kỳ hất ra.

Hai người này là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng người ngoài nhìn vào lại thành yêu nhau lắm cắn nhau đau, vô cùng xứng đôi.

Có một lần sau khi tan học, Bạch Tiêu Tiêu bị một gã côn đồ chặn lại, may mắn Lục Kỳ đi ngang qua ra tay cứu giúp, sau chuyện này tin đồn hai người hẹn hò đã dần lan truyền trong trường học.

Khi còn bé quan hệ gia đình mờ nhạt khiến phản ứng của Lục Kỳ luôn có chút trì độn trước tình cảm.

Anh không giỏi biểu đạt, cũng không giỏi từ chối.

Hơn nữa, bình thường logic về tình cảm giữa nam và nữ khác khá xa.

Chẳng hạn như đàn ông cho rằng không thừa nhận chính là phủ nhận; nhưng phụ nữ lại cho rằng không phủ nhận chính là thừa nhận.

Ban đầu, Lục Kỳ không thừa nhận mối quan hệ này, chẳng qua lo lắng Bạch Tiêu Tiêu là con gái da mặt mỏng nên cũng không dám trực tiếp phủ nhận.

Anh cho rằng lời đồn dừng ở trí tưởng tượng, ai biết được lời đồn lại ngày càng nghiêm trọng hơn.

Khi thành tích trước kì thi thử trước khi thi tốt nghiệp trung học được công bố, lần này cả Bạch Tiêu Tiêu và Lục Kỳ đều đạt song song hạng một.

Thái độ của Bạch Tiêu Tiêu với Lục Kỳ chính là ban đầu không chịu thua, dục vọng chinh phục trong lòng được khơi mào, càng về sau dần dần thấy được những mặt khác của Lục Kỳ.

Cô vô cùng kiêu căng, nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi mà thôi, động tâm trước một Lục Kỳ khác giới lại đẹp trai xuất chúng như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng lần đó khi Bạch Tiêu Tiêu quyết định muốn tỏ rõ tâm ý của mình với Lục Kỳ thì lại nghe thấy Lục Kỳ nói trước mặt mọi người rằng anh không thích cô.

Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ tỏ rõ thái độ, thần xui quỷ khiến thế nào lại loan ra từ trong loa trường.

Vì vậy mà cả trường đều biết Bạch Tiêu Tiêu biến thành trò hề.

Những nữ sinh vốn ghen ghét Bạch Tiêu Tiêu kia nở nụ cười khinh miệt với Bạch Tiêu Tiêu. Bạch Tiêu Tiêu kiêu ngạo như vậy làm gì đã từng trải qua sự thất bại nặng nề như thế, nên không lâu sau đó Bạch Tiêu Tiêu đã thi rớt đại học trước áp lực đó.

Với thành tích của cô có thể dễ dàng thi đậu trường điểm, nhưng khi công bố thành tích thi tốt nghiệp trung học, cô lại chỉ vừa đủ qua điểm tỉnh.

Sau khi bị đả kích nặng nề, Bạch Tiêu Tiêu lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Cuối cùng Bạch Tiêu Tiêu được Lục Kỳ cứu.

Sau đó, nhà họ Bạch sắp xếp cho Bạch Tiêu Tiêu ra nước ngoài học, nhưng từ ngày hè đó trở đi tất cả mọi thứ của Bạch Tiêu Tiêu đã thay đổi.

Cô mắc chứng uất ức, những năm sau này tình hình vẫn lúc tốt lúc xấu.

Đến khoảng nửa năm trước, khi cô đã gặp đủ dạng nhà tư vấn tâm lý rồi liền hoàn toàn mất tích.

Lục Kỳ nhắm mắt lại, tay đè lên huyệt thái dương, trong đầu là hình ảnh cô gái mảnh mai mặc váy trắng run rẩy đứng trên nóc nhà kia, rất lâu vẫn không lái xe rời đi được.

-----------

Dịch: Huyền Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.09048 sec| 2421.5 kb