Tất cả bộ đồ ăn dùng một lần trong viện mồ côi, anh đều đã xử lý xong, yên tâm đi, sẽ không có người phát hiện đâu.
Thạch Vĩnh Niên ôm eo Tôn Á Nam, ôm cô vào trong ngực an ủi.
Hai người cứ như vậy sóng đôi ngồi trên ghế sa lon, tình cảnh vừa nãy thỉnh thoảng sẽ diễn đi diễn lại, ước chừng khoảng nửa giờ sau, trên mặt Thạch Vĩnh Niên mơ hồ hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, lại rất nhanh bị hắn áp chế xuống.
-Thời điểm không còn sớm, em đi ngủ sớm một chút đi.
Nói rồi Thạch Vĩnh Niên buông Tôn Á Nam ra, từ trên ghế salon đứng dậy, điệu bộ định rời đi.
-Đã như vậy rồi, em làm sao ngủ được.
Nếp nhăn giữa lông mày Tôn Á Nam vẫn chưa biến mất, cô đứng lên, đi về hướng phòng ngủ, nhờ Thạch Vĩnh Niên đưa cho ly nước, ngửa đầu uống hết thuốc ngủ.
Chỗ cửa phòng ngủ, Thạch Vĩnh Niên mắt thấy Tôn Á Nam uống thuốc, nói:
-Anh lại chờ em ngủ thiếp đi đã, miễn cho em ngủ không an ổn.
Tôn Á Nam nhìn người đàn ông quan tâm chăm sóc, rốt cục lộ ra nụ cười, chỉ tiếc nụ cười kia không duy trì được bao lâu, cô vẫn là bộ dáng tâm sự nặng nề.
Ngay cả lúc đi vào giấc ngủ, lông mày Tôn Á Nam, vẫn nhíu lại thật chặt.
Đếm ngược tử vong, từ giây phút này bắt đầu.
-Á Nam, Á Nam......
Thạch Vĩnh Niên thấp giọng gọi:
-Á Nam.
Liên tiếp hô vài tiếng, xác nhận Tôn Á Nam đã ngủ, Thạch Vĩnh Niên từ trong túi lấy ra di thư sớm đã chuẩn bị xong, đặt lên mặt bàn.
Đã đi tới cửa phòng ngủ rồi, Thạch Vĩnh Niên bỗng vòng trở lại.
Hắn nhìn chằm chằm mặt bàn gọn gàng sạch sẽ, qua hai giây, dùng đồ bao tay lại, sau đó, đem đồ vật trên mặt bàn làm loạn qua loa, sau đó cầm cây bút Tôn Á Nam thường dùng, đặt bên cạnh di thư.
Dường như thế này, mới phù hợp tâm tình thống khổ xoắn xuýt lại phức tạp của một người trước khi chết.
Từ phòng ngủ, phòng khách, cuối cùng đến phòng bếp, Thạch Vĩnh Niên cẩn thận kiểm tra từng cửa sổ một, đóng thật chặt, vặn khí ga ra, sau đó, xóa đi tất cả vết tích của mình có trong phòng này.
Cuối cùng, hắn đóng cửa lại, triệt để rời khỏi nơi này.
“Bộp”.
Bên tai bỗng vang lên tiếng vỗ tay, khiến Nam Mộc từ trong hình ảnh tưởng tượng bừng tỉnh.
Cô giống như mới từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mạch suy nghĩ còn đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi, lúc mở choàng mắt, hô hấp không thông.
-Đang suy nghĩ gì đấy?
Vương Toàn Dập lại gần, có chút hiếu kỳ nhìn Nam Mộc:
-Vừa rồi lúc cô thẩm vấn bắt giam thật lợi hại đó, là đội trưởng Lục hay là Tần Đại khai sáng cho cô vậy?
Từ lần trước cùng Nam Mộc kề vai sát cánh bị Tần Cận Bắc nhìn thấy, lại bị người khác phổ cập kiến thức một phen các loại sự tích của Tần Cận Bắc, sau đó Vương Toàn Dập liền gọi Tần Cận Bắc bằng cách gọi khác “Tần Đại”.
Bây giờ gọi đội trưởng Tần khẳng định không thích hợp, gọi thẳng tên, Vương Toàn Dập lại cảm thấy cánh tay mình vài phút sau sẽ bị đau.
Sau khi cân nhắc, Vương Toàn Dập cơ trí lựa chọn một cái xưng hô tự thấy là rất thích hợp với Tần Cận Bắc.
-Này còn chưa tới 11/11 đâu, cánh tay của anh muốn bị đánh gãy sao?
Nam Mộc bị Vương Toàn Dập trêu chọc cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, đáp trả lại cũng tương đối thành thạo.
Vụ án này, tới đây cuối cùng đã có một kết thúc, đám người đội cảnh sát hình sự cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mắt thấy đám người Hình Lệ, Thẩm Toán lần lượt đi về, Nam Mộc lại vẫn ngồi ở chỗ đó, không có ý muốn rời đi.
Lúc Lục Kỳ đi ngang qua bên người Nam Mộc, ngón tay đập nhẹ lên bàn ở trước mặt cô.
Nam Mộc ngẩng đầu nhìn anh, ngầm hiểu, sau đó đứng dậy theo anh cùng đi ra.
-Sư phụ
Nam Mộc đang đi tới, bỗng dừng bước lại:
-Em vẫn cảm thấy, có nhiều chỗ không đúng lắm......
Năm đó Tôn Á Nam mua bộ đồ ăn xài một lần có vấn đề kia của xưởng Thạch Vĩnh Niên, dẫn đến 44 đứa trẻ tập thể xuất hiện phản ứng không tốt, hậu quả xác thực nghiêm trọng, nhưng mà còn không đến mức dẫn đến tình trạng kia.
Nhưng ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, Thạch Vĩnh Niên liền giết chết Tôn Á Nam, lại sắp xếp ngụy trang không có chút sơ hở nào, làm được đến trình độ như vậy, Thạch Vĩnh Niên trước đó hẳn là đã tỉ mỉ sắp đặt một đoạn thời gian rất dài.
Nhưng mà khoảng thời gian này quá ngắn, căn bản cũng không đủ.
Lông mày Nam Mộc vẫn nhăn lại, trong đầu có một suy đoán lớn mật:
-Trừ phi trước đó, Thạch Vĩnh Niên đã có ý giết Tôn Á Nam, có lẽ là bởi vì Tôn Á Nam lòng tham không đáy, muốn bức Thạch Vĩnh Niên ly hôn, khiến Thạch Vĩnh Niên phiền chán, cho nên muốn thoát khỏi Tôn Á Nam, chuyện ba năm trước, chỉ là một cái mồi lửa; hoặc là, Quan Nhất Đan trong vụ án năm đó, không chỉ đơn giản là giả tạo di thư.
Một người phụ nữ, đối với kẻ đã phá hoại gia đình mình, có thể thống hận đến mức độ nào, Nam Mộc rõ ràng hơn ai hết.
-Có điều, Quan Nhất Đan......
Nam Mộc hồi tưởng tình hình trong phòng thẩm vấn.
Quan Nhất Đan so với trong tưởng tượng của cô càng thêm tỉnh táo lý trí, bây giờ Thạch Vĩnh Niên và Tôn Á Nam đều đã chết, muốn chứng thực suy đoán của cô, rất khó khăn.
Dù sao, nàng không có bất kỳ chứng cứ nào.
-Còn nhớ lời nói sau cùng của Quan Nhất Đan không?
Vấn đề của Lục Kỳ, khiến Nam Mộc sửng sốt một giây.
-Con tiện nhân kia biết rõ đám bộ đồ ăn kia có vấn đề, không phải như thế sao lại mua cho những cô nhi tàn tật kia dùng, nói đi cũng phải nói lại, các người thật sự cho rằng đây là lần đầu tiên sao?
Quan Nhất Đan lúc nói chuyện, đáy mắt đỏ rực thù hận, vẫn còn lưu lại rõ nét trong đầu cô.
Ánh mắt Nam Mộc dừng lại:
-Tôn Á Nam không phải người bị hại của vụ án năm đó!
Trước đó gợi ý của sát thủ liên hoàn là 45, thế nhưng ba năm trước viện mồ côi Mộng Viên số lượng đứa trẻ tập thể nhiễm bệnh là 44.
Lúc trước kể cả Nam Mộc, Hình Lệ, đều cho rằng còn lại 1, đại biểu chính là Tôn Á Nam, bởi vì các loại dấu hiệu đều cho thấy, nguyên nhân cái chết của Tôn Á Nam có điểm đáng ngờ, cho nên, Tôn Á Nam hẳn cũng là một trong những người bị hại năm đó.
Thế nhưng khẩu cung của Quan Nhất Đan , lật đổ cái suy đoán này.
Tôn Á Nam biết mà còn làm sai, không thể nào là hung thủ chỉ một cái còn lại kia, như vậy, còn lại một cái kia, đến cuối cùng lại đại biểu cái gì?
Lúc Nam Mộc trầm tư, chiếc Audi màu trắng đã từ trong cục chạy ra ngoài, nhưng cũng không lâu lắm, lại chậm rãi dừng lại ven đường.
-Chờ anh năm phút.
Nói xong, Lục Kỳ xuống xe.
Suy nghĩ của Nam Mộc bị biến cố đột nhiên xảy ra cắt ngang, cô quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng thẳng tắp thon dài của Lục Kỳ.
-Chị của em còn không có tin tức, đã nửa năm......
Bên cạnh đường cái, người con gái dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, phối thêm quần rộng màu đen.
Cách ăn mặc của cô theo kiểu gọn gàng mới vừa đi làm, lại vẫn không che giấu được vẻ ngây thơ.
Mà giọng nói của cô, lộ nét trách cứ không chút che giấu.
Lục Kỳ nhìn Bạch Vi vi, sắc mặt lãnh đạm, không mở miệng.
-Anh có thể lần nào cũng đừng có bộ dạng này không, anh có phải cảm thấy, chuyện chị của em mất tích cùng anh không hề có một chút quan hệ? Năm đó nếu không phải bởi vì anh, chị làm sao lại......
Thái độ của Lục Kỳ, khiến vành mắt Bạch Vi Vi đỏ lên, thanh âm cũng biến thành nghẹn ngào:
-Tại sao anh không đi tìm chị ấy, tại sao......
Bạch Vi vi nói, giương mắt nhìn Lục Kỳ.
Cái nhìn kia, ba phần khổ sở, năm phần ủy khuất, còn có hai phần mơ hồ kiềm chế...... Ái mộ.
Lục Kỳ đứng đó, thân hình thẳng tắp, anh nhìn bộ dáng muốn khóc của cô gái, không có mở miệng trấn an, chỉ là yên lặng nhìn như vậy.
Sau một lúc lâu, giọng nói bình tĩnh của anh rốt cục vang lên:
-Chuyện lúc trước của anh và cô ấy, không liên quan gì đến em, còn có, đừng lãng phí thời gian ở trên người anh nữa.
Nói xong, anh quay người, hướng chiếc Audi màu trắng đi tới.
Thái độ của anh giống như giọng nói của anh, thẳng thắn dứt khoát, không chút dây dưa dài dòng.
-Lục Kỳ anh đứng lại đó cho em!
Phía sau, giọng nói của cô gái cùng tiếng khóc nức nở lọt vào tai, lại không thể khiến Lục Kỳ dừng bước.
-----------------
Dịch: Ẩn Dạ
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo