Ngọn đèn trong phòng thẩm vấn vô cùng chói mắt.
Nam Mộ và Hình Lệ liếc nhau, nhưng mà ai cũng không nói gì.
Im lặng trong một khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng bút trong tay Nam Mộ sẽ gõ xuống bàn một cái.
Một cái, lại một cái.
Giống như tiếng trống đập dồn dập, tùng tùng rung động.
Dần dần, tiết tấu đó càng lúc càng nhanh.
“Cạch” một tiếng, cuối cùng chiếc bút trong tay Nam Mộ rơi xuống đất, bả vai Quan Nhất Đan run mạnh lên, dường như bị dọa tại chỗ.
- Thạch Vĩnh Niên đã thừa nhận hợp mưu với bà…
Hình Lệ còn chưa nói xong, Quan Nhất Đan ngắt lời ông ta, toàn thân bà ta run rẩy, trong mắt ẩn chứa nước mắt:
- Chồng tôi bị người ta hại chết các người không đi điều tra hung thủ, trái lại bây giờ lại hoài nghi tôi! Vĩnh Niên vì mạng sống, bị ép buộc nói ra những lời đó, căn bản không phải là thật.
Quan Nhất Đan nói xong, ngẩng đầu:
- Vĩnh Niên, anh ở trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ hung thủ bị bắt được, anh mới có thể an tâm ra đi.
Hình Lệ nhìn Quan Nhất Đan nước mắt lưng tròng, phẫn nộ lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Nam Mộ.
- Bà Quan, bà quen Tôn Á Nam không?
- Không phải là phó viện trưởng trên tin tức sao, lúc trước ở nhà tôi, không phải các người đã hỏi rồi sao.
Nam Mộ híp híp mắt, gật đầu:
- Nhưng lần trước sư phụ tôi nói sai, chuyện đó xảy ra vào ba năm trước, không phải bốn năm trước.
- A…
Quan Nhất Đan hơi sững sờ:
- Lần trước tôi nghe mấy vị cảnh sát đó nói chuyện tất cả đứa bé trong cô nhi viện bị ngộ độc thức ăn, không chú ý thời gian, hơn nữa chuyện này xảy ra lâu như vậy rồi, tôi cũng không nhớ rõ là mấy năm trước.
Nam Mộ nhìn thoáng qua Quan Nhất Đan đã khôi phục lại bình tĩnh, không nói gì.
Những lời Quan Nhất Đan nói, nghe qua vô cùng hợp lý.
Chẳng qua sau khi chuyện tất cả đứa bé trong cô nhi viện bị ngộ độc thức ăn xảy ra, Thạch Vĩnh Niên liền mất tích.
Cho nên Quan Nhất Đan không có khả năng nhớ sai thời gian.
Nhưng có vấn đề ở chỗ, câu trả lời của Quan Nhất Đan không có sơ hở gì.
Điểm đáng ngờ này, nhiều nhất chỉ có thể là phỏng đoán, không thể làm chứng cứ.
Nam Mộ quay đầu, nhìn Hình Lệ một lát, liếc mắt ra hiệu với ông ta.
Miệng Quan Nhất Đan vô cùng kín, muốn moi ra chân tướng trong miệng bà ta rất khó.
- Bà Quan, ý của bà là bà nghe tên Tôn Á Nam qua tin tức sao?
Nam Mộ nhìn chằm chằm Quan Nhất Đan:
- Vậy bà có biết hay không, Tôn Á Nam là người tình của chồng bà?
Im lặng hai giây, Nam Mộ thấy huyết sắc trên mặt Quan Nhất Đan giảm xuống trong chớp mắt.
- Thạch Vĩnh Niên thừa nhận, năm đó Tôn Á Nam ở cùng anh ta, Tôn Á Nam vì Thạch Vĩnh Niên mới mua đồ ăn.
Nam Mộ dừng một lát, nói hết:
- Tôn Á Nam trẻ tuổi xinh đẹp, vừa dịu dàng lại tốt bụng, đàn ông yêu cô ấy, không hề hiếm lạ.
- Nhưng…
Nam Mộ quan sát vẻ mặt Quan Nhất Đan từ xiết chặt đến vặn vẹo:
- Rõ ràng Tôn Á Nam có nhiều lựa chọn như vậy, vì sao lại cứ muốn chọn Thạch Vĩnh Niên? Vì sao cứ phải làm kẻ thứ ba?
- Một mình bà nuôi hai đứa bé đã vô cùng vất vả, sau khi Tôn Á Nam xuất hiện, cả người Thạch Vĩnh Niên đều đã thay đổi, ông ta không thích về nhà, cũng thường xuyên không nhận điện thoại của bà, ông ta ở bên cạnh Tôn Á Nam sẽ rất vui vẻ, đối mặt với bà, lúc giải thích với bà lại không có nhiều kiên nhẫn.
- Rõ ràng Thạch Vĩnh Niên càng ngày càng bận rộn, buôn bán cũng không có một chút khởi sắc, nửa đêm khi ông ta về nhà, tuy đã rất cẩn thận, nhưng trên quần áo vẫn có tóc của phụ nữ, tóc dài quăn màu rám nắng, không phải tóc của bà.
- Bà bắt đầu hoài nghi Thạch Vĩnh Niên, thậm chĩ cãi nhau với ông ta, lúc đầu ông ta còn giải thích, sau đó càng ngày càng thấy phiền, có đôi khi nửa đêm, sau khi cãi nhau với bà một trận, trong nhà bị đập phá lung tung lên, cũng đánh thức cả con trai, Thạch Vĩnh năm không thèm ngoảnh đầu lại nhìn, sập cửa rời đi.
- Rời khỏi nhà vào lúc hơn nửa đêm, Thạch Vĩnh Niên đi đâu? Đến chỗ Tôn Á Nam sao? Bà đau khổ cay đắng chống đỡ cái nhà này, lại để cho người phụ nữ Tôn Á Nam đó phá hủy toàn bộ, đoạt chồng của bà, thậm chí còn cướp đi nhà của bà!
Nam Mộ nói tới đây, hai tay nắm chặt lại, ngữ khí ép xuống rất thấp, âm lượng không giảm.
- Cô ta đáng chết!
Hai tay Quan Nhất Đan vỗ mạnh xuống bàn, bắp thịt trên mặt giật giật:
- Kẻ tiện nhân đó đáng chết!
- Nếu không có tôi, Thạch Vĩnh Niên vẫn còn ở bên ngoài bưng bát đũa cho người ta!
- Là tôi, đều nhờ có tôi! Tôi lấy tiền trong nhà cho anh ta buôn bán, làm cho cha tôi sinh bệnh cũng không có tiền chữa trị, kết quả thì sao? Cái tên lòng lang dạ sói đói có chút tiền bạc, liền ra ngoài tìm phụ nữ!
- Kẻ tiện nhân đó trẻ tuổi xinh đẹp thì có lợi ích gì? Cô ta đã chết! Hơn nữa, là tự tay Thạch Vĩnh Niên giết chết, tôi giả tạo di thư của cô ta, vậy thì thế nào? Các người cho rằng tiện nhân đó người vô tội sao?
Quan Nhất Đan trừng đôi mắt màu đỏ tươi:
- Kẻ tiện nhân đó biết rõ đồ ăn có vấn đề, không phải vẫn mua cho cô nhi viện ăn sao, nói đi nói lại, các người thực sự cho rằng đó là lần đầu tiên sao?
- Lúc đó không xảy ra việc gì, xuất xưởng bao nhiêu, các người biết được sao?
*
Bên ngoài phòng thẩm vắn, Nam Mộ và Hình Lệ song song rời đi, nhưng mà lúc này, bên ngoài còn yên tĩnh hơn bên trong phòng thẩm vấn.
- Kẻ tiện nhân đó biết rõ đồ ăn có vấn đề, không phải vẫn mua cho cô nhi viện ăn sao, nói đi nói lại, các người thực sự cho rằng đó là lần đầu tiên sao?
- Lúc đó không xảy ra việc gì, xuất xưởng bao nhiêu, các người biết được sao?
Nam Mộ im lặng đứng ở nơi đó, trong đầu đều là hai câu nói cuối cùng của Quan Nhất Đan.
Cô không biết, trước đó không có việc gì xảy ra, đồ ăn như vậy đưa ra thị trường bao nhiêu, bị bao nhiêu người sử dụng.
Cô cũng không biết, có bao nhiêu người giống 44 đứa bé tàn tật ở cô nhi viện, bởi vì những loại đồ ăn này xuất hiện.
Không chỉ có cô không biết, ngay cả 44 đứa bé bị ngộ độc, cho tới bây giờ, có lẽ cũng không biết, vì sao mình lại bị ngộ độc.
- Tiểu Mộc Đầu.
Hình Lệ là người phá vỡ trầm mặc trước, ông ta giơ tay, vỗ vỗ vai Nam Mộ:
- Quan Nhất Đan nhận tội, đây là một chuyện tốt.
- Vậy sao?
Nam Mộ nhỏ giọng hỏi lại, giọng nói lại ép rất thấp.
Không giống như đang hỏi lại Hình Lệ, càng giống như đang hỏi chính mình.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên cô nhắm mắt lại, trước mắt giống như hiện ra cảnh tượng năm đó, hình ảnh Tôn Á Nam trước khi chết.
Chạng vạng, Thạch Vĩnh Niên đánh tay lái đưa Tôn Á Nam đến dưới lầu khu nhà, sau khi hai người song song xuống xe, Tôn Á Nam nhìn xe taxi đi xa, đột nhiên hỏi:
- Sao hôm nay anh không lái xe?
Thạch Vĩnh Niên hơi ngớ ra:
- Xe của anh mang đi sửa rồi, bị hỏng một chút.
Tôn Á Nam gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi về đến nhà, Tôn Á Nam thay giày, ngồi dựa vào ghế sofa, vẻ mặt uể oải, trên khuôn mặt tràn đầy lo âu và bất an, không bị ủ rũ che giấu.
- Vĩnh Niên, anh nói xem chuyện này sẽ không bị điều tra ra chứ, nếu thực sự bị người ta… Vậy phải làm sao bây giờ…
Lông mày Tôn Á Nam hơi nhíu lại, khi nói chuyện, tay nắm chặt Thạch Vĩnh Niên không rời.
- Đừng lo lắng…
Tuy Thạch Vĩnh Niên là người trung niên, nhưng mơ hồ có thể thấy được anh tuấn lúc còn trẻ của ông ta, thân hình cũng duy trì rất khá, nếu không cũng sẽ không làm Tôn Á Nam say mê như vậy.
Ông ta nắm chặt tay Tôn Á Nam, kiên nhẫn trấn an cô, giống như cho cô uống một liều thuốc an thần:
- Mọi chuyện đều có anh đây rồi.
Rất nhanh, Tôn Á Nam không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
--------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo