Mười giờ tối.
Tiếng nước ‘rào rào’ trong phòng tắm không ngừng, Nam Mộ ngồi trên ghế sofa, đặt máy tính lên trên đùi xem phim điện ảnh.
.
Nam Mộ thích bộ phim điện ảnh nhất, đó là bộ phim điện ảnh nhận được nhiều lời khen ngợi, rất nhiều người nói, xuất hiện làm cho phim thương mại và phim văn nghệ không thể cùng tồn tại tranh luận, trở nên không có ý nghĩa.
Trong phim nhựa, Heath Ledger độc nhất vô nhị, cũng thành một phần vui đùa.
Bộ phim nhựa này Nam Mộ xem đi xem lại rất nhiều lần, cuối cùng chính cô cũng không nhớ rõ, rốt cuộc mình xem bao nhiêu lần rồi.
là bộ phim nhựa cuối cùng trong hệ liệt, nhưng đây là lần đầu tiên cô xem.
Trên màn hình, vừa đúng đến cảnh một cảnh sát nói với nam chính.
- Lúc tôi còn rất nhỏ mẹ tôi đã qua đời vì tai nạn xe cộ, vài năm sau, cha ta bị bắn chết, bởi vì nợ rất nhiều tiền đánh bạc.
- Có rất ít người có thể hiểu được cảm nhận của tôi, loại phẫn nộ này… Khắc tốt ghi tâm.
- Cha mẹ nuôi của tôi, mới đầu bọn họ đều có thể hiểu được đầy đủ, mỗi người đều có thể hiểu, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
- Sau đó bọn họ bắt đầu yêu cầu đứa bé tràn ngập phẫn nộ này đi làm chuyện cậu ta không làm được - - quên quá khứ đi, tiếp tục cuộc sống.
- Lúc bọn họ không thể hiểu được đứa nhỏ này, đứa nhỏ này được đưa về cô nhi viện lần hai.
- Sau đó tôi mới hiểu được, tôi nên che giấu phẫn nộ, soi gương luyện tập tươi cười, giống như đeo mặt nạ vậy..
Trái tim cô giống như bị thứ gì đó đâm mạnh.
Nam Mộ quay đầu nhìn về phía phòng tắm theo bản năng, Tần Cận Bắc còn chưa đi ra ngoài.
Lời kịch trong đoạn phim đó, giống như một cây châm chui vào trái tim mềm mại của cô.
Tiếng bước chân từ xa lại gần, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Nam Mộ nhìn Tần Cận Bắc chậm rãi đi vào, mái tóc ngắn màu đen của anh hơi hỗn loạn, còn chút ẩm ướt.
Cô để máy tính sang một bên, đứng dậy, đi về phía anh, sau đó giơ tay, dường như muốn chạm vào mặt Tần Cận Bắc, động tác đó, cuối cùng lại dừng ở giữa không trung.
Bỗng nhiên cô vô cùng muốn biết, vài năm nay Tần Cận Bắc có phải cũng làm một chuyện như vậy không - - che giấu phẫn nộ, soi gương luyện tập tươi cười, giống như đeo mặt nạ vậy.
Có lẽ bây giờ cũng thế.
Nhưng tấm mặt nạ đó đã đeo lâu rồi, anh có thể lấy ra cất vào một cách tự nhiên.
Cuối cùng tay Nam Mộ không có chạm vào mặt Tần Cận Bắc, mà bò lên cổ của anh.
Tần Cận Bắc rất phối hợp cúi người xuống, giơ tay ôm lấy eo cô, để cô ôm như vậy.
Cứ yên tĩnh một lát như vậy, bất chợt anh kéo cổ tay cô xuống, nắm chặt lấy.
Sau đó nụ hôn của anh rơi xuống lòng bàn tay non mịn của cô.
Nam Mộ bị động tác của anh làm cho ngứa, muốn rút tay về theo bản năng, lại bị Tần Cận Bắc nắm chặt.
- Đêm nay ở lại đây nhé?
Lời nói của anh lưu luyến sau tai và cần cổ cô, ấm áp lại triền miên, giống như muốn vẽ ra dục vọng sâu nhất trong thân thể cô.
Toàn thân cô mềm nhũn không còn sức, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào thân thể Tần Cận Bắc, dục niệm và lý trí dây dưa.
Một giây sau, giọt nước trên mái tóc ngắn của anh rơi xuống ngực co, sau đó đi thẳng xuống dưới khe rãnh.
Tần Cận Bắc cúi đầu xuống, tầm mắt vẫn luôn nhìn theo giọt nước đó, không che giấu dục niệm trong đáy mắt.
- Nam Mộ, anh muốn em.
Anh muốn cô.
Vẫn luôn muốn.
Mặt cô nóng bừng lên, từ má đến cổ, thậm chí làn da trước ngực lộ ra ngoài, đều đã đỏ bừng.
Buổi tối này, tối nhưng không có xảy ra chuyện gì.
Tuy cô và anh cùng nằm trên một chiếc giường.
- Anh rất ít khi nói chuyện của mình.
Nam Mộ nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, nhìn người đàn ông bên cạnh:
- Trước đây đều là em nói rất nhiều.
- Em muốn biết chuyện gì?
Giọng nói của anh rất thấp, có chút khàn khàn.
Ánh mắt chạm nhau, Nam Mộ mượn ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh đèn, thấy rõ hình dáng Tần Cận Bắc, còn có đôi mắt anh.
Hốc mắt anh rất sâu, đôi mắt có vẻ thâm sâu, ở trong ban đêm lại vô cùng sáng ngời.
Cô vươn tay, cách không khí phác họa khuôn mặt anh.
Dường như cảm thấy động tác này rất thú vị, sau khi làm xong, Nam Mộ cười ra tiếng.
- Có phải anh đã biết ngay từ đầu, tối hôm đó em nói em sợ tối, chỉ vì muốn lừa dối anh để anh cho em vào?
Đôi mắt đẹp của Nam Mộ nhiễm ý cười, nhìn Tần Cận Bắc, không muốn bỏ qua bất luận biểu tình gì trên khuôn mặt anh.
Buổi tối bốn năm trước, lúc ấy tiểu khu mất điện, lúc Tần Cận Bắc xuất hiện, cô đứng ở trong một góc nhỏ, cũng nhìn anh như thế này, nói với anh:
- Tôi có thể ở với anh một lát được không? Tôi hơi sợ tối…
Đúng vậy, tiếng nói khàn khàn của Tần Cận Bắc kéo cô từ trong hồi ức quay về hiện thực.
- Vậy anh…
- Bởi vì anh muốn cho em tiến vào.
Anh ngắt lời cô, giọng nói rất lạnh, ánh mắt lại rất nóng.
*
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lúc Tần Cận Bắc đẩy cửa đi vào, vừa lúc thấy cục trưởng Hàn đang đổ nước.
Trên bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ có hai chén gốm sứ có niên đại lâu năm, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tần Cận Bắc.
Nhưng anh không biết là, từ trên xuống dưới trong cục đều nói, chén gốm sứ đó là tiêu chuẩn tiếp đãi khách cao nhất của cục trưởng Hàn.
Cục trưởng Hàn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bỏ thứ gì đó trong tay xuống, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống.
- Thằng nhóc cháu đúng là có giá, có phải cần cấp trên như chú mới cháu mới đến hay không?
Hàn Vệ Nghiệp nghiêm mặt, nhìn Tần Cận Bắc đối diện, ngữ khí có chút không vui.
Tần Cận Bắc cười, trái lại không bị tư thế của Hàn Vệ Nghiệp dọa sợ, đi thẳng đến ghế đối diện Hàn Vệ Nghiệp ngồi xuống:
- Cục trưởng Hàn.
Hàn Vệ Nghiệp nhìn thoáng qua đồng hồ, Tần Cận Bắc đến muộn 10 phút so với thời gian hẹn, còn trong 10 phút này anh đã làm gì, vừa rồi Hàn Vệ Nghiệp đã thấy rất rõ rồi.
Cho tới bây giờ, ông ta vẫn còn nhớ rõ bộ dạng vừa rồi Nam Mộ đỏ bừng mặt chạy vào.
- Trước mặt công chúng, cháu nên khống chế một chút.
Tần Cận Bắc nhíu mày, im lặng một lúc mới mở miệng:
- Lúc chú còn trẻ tuổi, không phải cũng theo đuổi dì cháu sao.
- Chú nói như vậy cháu có thể hiểu được…
Anh dừng một lát lại nói:
- Vì sao kết quả… Không thành.
- Thằng nhóc xấu xa!
Hàn Vệ Nghiệp bị Tần Cận Bắc trêu chọc vẻ mặt có chút bối rối, mắng một câu.
Một giây sau, trong văn phòng lại yên tĩnh lần hai.
Hàn Vệ Nghiệp nhìn Tần Cận Bắc trước mặt, vừa tức giận vừa buồn cười.
Cảnh tượng này, quen thuộc làm người ta quen mắt.
- Định lúc nào trở về?
Lúc Hàn Vệ Nghiệp mở miệng lần hai, đi thẳng vào vấn đề.
- Cháu vì chuyện bốn năm trước, liền phán tử hình cho mình rồi à?
- Cháu coi mình là người, hay coi mình là máy móc đây?
Hàn Vệ Nghiệp nhìn Tần Cận Bắc trầm mặc, tiếng nói khàn khàn:
- Máy móc làm liên tục cũng có lúc bị hư hỏng, huống chi là người.
Khi nói chuyện, ánh mắt Hàn Vệ Nghiệp nhìn thẳng vào Tần Cận Bắc.
Anh im lặng ngồi chỗ đó, giống như im lặng lắng nghe lời ông ta nói, lại im lặng giống như không có một chút cảm giác tồn tại.
Giống như rất nhiều năm trước, lúc Hàn Vệ Nghiệp nổi nóng dạy dỗ anh, anh giống như nghe lọt, kết quả vào tai trái tiến ra tai phải.
- Cục trưởng Hàn, buổi sáng cháu có lớp ở trường, lần sau quay lại thăm chú.
Di động trong túi rung lên, Tần Cận Bắc cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, cất di động, sau đó đứng dậy.
- Cháu nghĩ rằng chú không biết giờ lên lớp của cháu sao? Còn ở đây giả bộ với chú là giáo sư nhân dân à?
Hàn Vệ Nghiệp nhìn bộ dạng này của Tần Cận Bắc, có chút tức giận:
- Cháu nhanh cút đi cho chú, nhìn bộ dạng này của cháu chú lại tức giận!
Trái ngược với Hàn Vệ Nghiệp tức giận, tâm tình của Tần Cận Bắc có vẻ tốt, anh không nhanh không chậm xoay người đi, rời khỏi văn phòng.
Hàn Vệ Nghiệp nhìn căn phòng trống không, cuối cùng cũng đi theo ra ngoài.
Trước mắt, bóng dáng cao lớn của Tần Cận Bắc càng ngày càng xa, Hàn Vệ Nghiệp nhìn chằm chằm anh, tức giận trong lòng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ còn lại buồn bã.
- Thằng nhóc này, vẫn là thằng nhóc xấu xa, nhiều năm như vậy mà không thay đổi chút nào.
Cách đó không xa, Thẩm Toán và Hình Lệ đi về phía Hàn Vệ Nghiệp, đúng lúc nghe thấy nửa câu sau.
- Cục trưởng Hàn nói đúng!
Lúc cách Hàn Vệ Nghiệp vài bước, Thẩm Toán nhanh chóng tiến lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp.
Hàn Vệ Nghiệp quay đầu nhìn ông ta một cái, không nói chuyện, chắp tay ra sau lưng rời đi.
- Anh Thẩm, vừa rồi cục trưởng Hàn nói gì vậy?
Hình Lệ ở bên cạnh gãi gãi đầu cua của mình, biểu tình có chút không hiểu.
Thẩm Toán chậm rãi quay đầu, liếc ông ta một cái, hai tay để ra sau lưng, cũng lập tức đi về phía trước.
------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo