Ca đêm, trong nhà ăn không có nhiều người như chủ nhật.

Nam Mộc gắp một con cá luộc lên, đôi mắt hơi đờ đẫn, nhưng vẫn không nói gì, chỉ đang lặng lẽ ăn cơm.

Một bữa cơm cứ như vậy ăn trong yên lặng.

Từ quán Tương Thái đi ra, Tần Cận Bắc đưa tay, xuyên qua ngón tay của Nam Mộc, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy.

Anh nhìn cô, hiển nhiên, đang chờ cô mở miệng.

-Theo lời anh nói, Vương Toàn Dập tra được cha của Tôn Á Nam-Tôn Khai là trưởng nhân viên dọn dẹp bệnh viện đa khoa số 4, sau đó dựa vào manh mối, chúng tôi tìm được một xưởng máy móc bỏ hoang, ở tàu điện ngầm trạm bốn tuyến ba, thi thể trong xưởng máy móc kia, hẳn là từ bộ phận không giống nhau của ba xác chết Tôn Khai, Thạch Vĩnh Niên và lão Quách, ghép thành một bộ thi thể hoàn chỉnh.

Nam Mộc mở miệng, không do dự nữa.

Lúc nhìn thấy thi thể kia, cô đã đem tình huống đại khái gửi tin nói cho Tần Cận Bắc biết, sau đó Tần Cận Bắc nhắn lại bốn chữ.

Quái nhân khoa học.

Nam Mộc điều tra tin tức liên quan.

Quái nhân khoa học Frankenstein là nhân vật chính trong một bộ khoa học viễn tưởng do vợ của Shelley sáng tác, trong đó, quái nhân khoa học nhiều lần chạy đến nghĩa trang, nỗ lực dùng bộ phận khác biệt của thi thể, chắp vá thành một bộ thi thể hoàn chỉnh, cũng làm sống dậy quái vật này.

-Hung thủ sát hại Tôn Khai, Thạch Vĩnh Niên và lão Quách, lại dùng thi thể ba người chắp vá thành một bộ thi thể hoàn chỉnh, ngụ ý ba người này là quái vật máu lạnh.

Nam Mộc hơi híp mắt, nhớ lại tình cảnh nhìn thấy ngày hôm nay.

Trong ba nạn nhân, Tôn Khai là trưởng nhân viên quét dọn của bệnh viện đa khoa, vì kiếm tiền, đem đồ chữa bệnh phế thải vốn nên xử lý bán giá cao cho vựa ve chai, trong đó, vựa ve chai của lão Quách, chỉ là một góc của tảng băng chìm.

Không chỉ như thế, có vựa ve chai trong lúc đó sẽ cạnh tranh lẫn nhau, người trả giá cao thì được. Hoạt động kiểu này, Tôn Khai đã làm một đoạn thời gian rất dài, là sản xuất lợi ích và đầu nguồn bên trên, Tôn Khai vì kiếm tiền, không từ thủ đoạn; Sau đó, còn không biết hối cải.

Về phần lão Quách, hắn là người trung gian chuyển tiếp, biết rõ phế thải chữa bệnh có vấn đề, vẫn đem phế thải chữa bệnh đưa vào nhà máy của Thạch Vĩnh Niên gia công.

Nạn nhân cuối cùng, là Thạch Vĩnh Niên.

Hắn đem phế thải chữa bệnh gia công thành một bộ đồ ăn, để những này bộ đồ ăn chảy vào thị trường, còn lừa gạt Tôn Á Nam mua vào số lượng lớn bộ đồ ăn, cuối cùng dẫn đến 44 cô nhi tàn tật viện mồ côi tập thể phát bệnh, chuyện xảy ra sau đó, vì che giấu chân tướng, vậy mà liên hợp với vợ giết chết Tôn Á Nam.

Ba người này, nhất là Thạch Vĩnh Niên, có thể nói là quái vật máu lạnh trăm phần trăm.

Cho nên, hung thủ dùng tình tiết của quái nhân khoa học, bố trí ra hiện trường kiểu này, cũng không khó lý giải.

-Thế nhưng hung thủ đến cùng dùng tiêu chuẩn gì để quyết định, bộ phận nào của thi thể nên giữ lại?

Khi Nam Mộc đang nói chuyện, hai người đã lên LandRover.

Trong xe, yên lặng chốc lát.

Nam Mộc còn đang đắm chìm trong suy nghĩ:

-Lúc ấy trong căn phòng kia, ngoại trừ có thi thể, còn có một cái USB, trong USB có hai đoạn video, một cái trong đó, là video Tôn Khai và Thạch Vĩnh Niên bị giam cùng một chỗ, trong video hai người họ thừa nhận tội ác, Thạch Vĩnh Niên còn thừa nhận đã liên hợp với vợ mưu sát Tôn Á Nam, cuối cùng Tôn Khai trước ống kính giết chết Thạch Vĩnh Niên, nhưng bản thân cũng đã thoi thóp, lúc Tôn Khai và Thạch Vĩnh Niên đánh nhau, mặt của hai người bị đối phương đánh cho máu thịt be bét, cho nên hung thủ lựa chọn giữ lại đầu lão Quách, không khó lý giải, nhưng thi thể những bộ phận khác thì sao?

-Hiện trường ngoại trừ bộ thi thể hoàn chỉnh kia và USB, còn có thứ khác không?

Tần Cận Bắc không trả lời vấn đề của Nam Mộc, ngược lại, ném ra một vấn đề mới.

-Thứ khác?

Nam Mộc ngừng hô hấp, lắc đầu.

Cô biết Tần Cận Bắc ám chỉ chính là thứ gì.

Vụ án này, tổng cộng có ba nạn nhân.

Nhưng trong xưởng máy móc, chỉ phát hiện một bộ thi thể hoàn chỉnh.

Khối thi thể còn dư lại, không thấy tăm hơi.

-Hung thủ vẫn luôn hi vọng chúng ta tra vụ án này, hắn không cố che giấu thi thể, cũng không thể nào...... Thi thể còn lại kia?

Nam Mộc nói, mày nhíu lại, đây là chỗ cô vẫn nghĩ không thông.

-Gần xưởng máy móc, có một bãi chó.

Sau khoảng trầm mặc ngắn ngủi, giọng nói Tần Cận Bắc trầm thấp vang lên, trong nháy mắt, khiến Nam Mộc lạnh sống lưng.

Giờ phút này, dường như có một con rắn trắng tinh lạnh lẽo, trên sống lưng cô trườn đi, thỉnh thoảng còn lè ra cái lưỡi đỏ tươi, lặng yên lướt qua sống lưng của cô.

Âm u lạnh lẽo, rét lạnh.

Qua một hồi, cô mới đè xuống cảm giác khác thường dưới đáy lòng.

Tiếp đó, Nam Mộc cúi đầu xem bản đồ Tần Cận Bắc đưa ra, vị trí cách xưởng máy móc khoảng nửa giờ đường, có một bãi chó.

-Anh nói là…

Nam Mộc hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

-Hung thủ tách rời thi thể Tôn Khai, Thạch Vĩnh Niên và lão Quách, lựa chọn một bộ phận chắp vá thành một bộ thi thể hoàn chỉnh, về phần thi thể còn lại......

Phần thi thể còn lại, hung thủ rất có thể đã ném cho chó ăn.

Bộ thi thể trong xưởng máy móc kia không có hư thối, mà lại hiện sắc đen, hiển nhiên bị ngâm qua Formalin, thế nhưng bộ phận còn lại của thi thể, hẳn là ba năm trước đã bị hung thủ ném cho chó ăn, bây giờ muốn đi điều tra chứng thực, rất khó khăn.

-Tôi không hiểu.

Nam Mộc vẫn nhíu mày lại, thần sắc nghiêm túc, lại có vẻ nghi hoặc:

-Tại sao hung thủ muốn xử lý những bộ phận thi thể khác? Là bởi vì không cần? Hay là......

Hung thủ hiển nhiên không có ý định che giấu thi thể, nhưng tại sao, phải xử lý những bộ phận thi thể còn sót lại kia?

-Hoặc là, hung thủ muốn che giấu cái gì.

Tần Cận Bắc lần nữa mở miệng, thanh âm lại có chút lạnh.

Hung thủ để lại thi thể ở hiện trường, truyền đạt tin tức trọng yếu nào đó; Về phần hung thủ không để đội cảnh sát hình sự tìm được bộ phận, có lẽ, càng che giấu ý nghĩa sâu xa.

Nam Mộc bỗng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, giữa lông mày của anh, dường như, mang theo mờ hồ lệ khí.

Chỉ là cảm giác kia lóe lên rồi biến mất quá nhanh, nhanh đến nỗi Nam Mộc không cách nào phân biệt, đến tột cùng là cái gì.

-Đúng rồi, chúng tôi ở xưởng máy móc phát hiện một người đàn ông hành vi đáng nghi, theo như hắn nói, ba ngày trước có một người đàn ông thuê hắn trông coi xưởng máy móc kia, hắn nói người đàn ông kia che người rất kín, dường như trên người có vết thương, có thể là bị bỏng.

Nam Mộc nói, dừng một chút:

-Có thể là manh mối, có điều cũng có thể là nói dối, sau khi sư phụ thả người, để Hình Lệ đi theo dõi hắn, có lẽ sẽ có phát hiện mới.

Nam Mộc nói xong, trong khoảng thời gian rất dài, trong xe không có âm thanh vang lên nữa.

Ngoài cửa sổ tiếng gió thổi bay cành lá hai bên đường phố vang tiếng “rào rào rào”, sau đó Nam Mộc rốt cục hoàn hồn, nhìn Tần Cận Bắc bên cạnh.

Anh quá yên lặng.

Dường như yên lặng không một tiếng động.

Nam Mộc cứ như vậy nhìn anh, tùy ya để ngón tay mạnh mẽ của Tần Cận Bắc, nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay của mình, không có lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh.

Sau một lát, Nam Mộc đột nhiên nhớ tới một chi tiết lúc ở đội cảnh sát hình sự.

Cô từ trong túi lấy giấy bút, dựa vào ký ức vẽ ra vị trí tương đối của bệnh viện đa khoa số bốn, xưởng gia công bộ đồ ăn, viện mồ côi năm địa điểm lên bản đồ, sau đó lại dựa vào hình vẽ Lục Kỳ vẽ ra, theo hình vẽ quả bầu, cuối cùng đưa tờ giấy kia cho Tần Cận Bắc.

Trong nháy mắt Tần Cận Bắc nhìn thấy hình vẽ, hơi nhíu mày lại, đó là khi anh nhìn thấy tình huống ngoài ý muốn, sẽ có động tác theo quán tính.

-Anh chưa thấy qua bức vẽ này?

Nam Mộc nhìn anh, không tiếp tục giải thích quá nhiều về năm điểm này, tin tưởng Tần Cận Bắc cũng có thể hiểu:

-Lúc sư phụ nhìn thấy năm điểm này, phản ứng đầu tiên chính là vẽ ra cái này, chính là dựa theo đáp án sư phụ tìm được, chúng tôi mới tìm được thi thể.

-Chỉ là, với mức độ quen thuộc Lục Kỳ của Tần Cận Bắc, nếu như ngay cả anh đều chưa thấy qua câu đố này, hung thủ kia lại làm sao xác định, Lục Kỳ nhất định có thể tìm được đáp án?

-----------

Dịch: Ẩn Dạ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.08914 sec| 2410.641 kb