- Chuyện này…
Cho dù Hình Lệ có lá gan lớn lại là người có kinh nghiệm phong phú, cũng chưa từng thấy hiện trường kỳ lạ như vậy.
Vương Toàn Dập vừa mới nôn xong, đi từ bên ngoài vào, còn trốn ở phía sau Hình Lệ, không dám đi lên phía trước đến gần thi thể:
- Hung thủ cũng quá biến thái rồi.
Nam Mộ nhìn cảnh tượng trước mắt, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi, sau đó cất điện thoại đi, lại dời lực chú ý đến chính giữa gian phòng này.
Nơi đó có một thi thể màu tối.
Nói một cách chính xác, đó không phải là một thi thể, mà do nhiều bộ phận trên thi thể khâu thành một thi thể.
Đầu, thân, cánh tay, chân của thi thể cũng có dấu vết bị chém đứt, thi thể trước mắt này cứ hợp lại với nhau thành một thi thể như vậy, thậm chí còn không có khâu lại.
Cảm thấy túi áo hơi rung lên, Nam Mộ thừa dịp người khác không để ý đến, mới mở tin nhắn vừa nhận được:
- Quái nhân khoa học.
Chỉ có bốn chữ đơn giản, người gửi là Tần Cận Bắc.
- Thi thể có màu tối, hơn nữa ba năm không có hư thối, rõ ràng là ngâm bên trong Formalin.
Bỗng nhiên Lục Kỳ đi đến chỗ thi thể, sau đó ngồi xổm xuống.
Chỉ nhìn động tác của Lục Kỳ, Vương Toàn Dập đã cảm thấy da đầu run lên.
- Trong phòng có rất nhiều nơi tích bụi, nhưng trên thi thể lại không có, hẳn là mới được chuyển đến gần đây.
Lục Kỳ nói xong, đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía.
- Đứng lại, đừng chạy!
Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ xa lại gần truyền đến, Vương Toàn Dập liếc thấy có người đàn ông lén lút cách đó không xa, bộ dạng co cẳng chạy, hét to một tiếng.
Hình Lệ nghe thấy động tĩnh phía sau, phản ứng nhanh chóng, đuổi theo rất nhanh, ông ta tóm kẻ đó một cách nhẹ nhàng, ấn người đàn ông ở trên đất.
*
Phòng thẩm vấn.
Nam Mộ nhìn người đàn ông đối diện, tóc của anh ta cạo thật sự rất ngắn, sát vào da đầu, làn da vô cùng đen, nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, thân hình gầy ốm.
Người đàn ông ngồi ở chỗ đó, luôn không nhịn được nhìn xung quanh, xem ra vô cùng khẩn trương.
- Tên?
Nam Mộ hỏi.
- Lữ Mậu.
- Tuổi?
- 24.
Thẩm Toán im lặng ngồi bên cạnh bỗng nhiên hắng giọng một cái:
- Số tuổi thật!
Lữ Mậu gãi gãi da đầu, vẻ mặt bối rối:
- Vị cảnh sát này, tôi thật sự 24 tuổi, ông không thể vì thấy bộ dạng tôi sốt ruột liền hoài nghi tôi nói dối.
Thẩm Toán nhìn anh ta một cái, thân thể hơi dựa về phía sau:
- Bây giờ chúng tôi hoài nghi cậu có quan hệ với người chết trong xưởng máy móc.
- Đợi lát nữa cậu hãy kêu oan
Thấy Lữ Mậu ngồi đồi diện há to miệng muốn giải thích, Thẩm Toán khoát tay ngăn cản anh ta:
- Xưởng máy móc đó đã bỏ hoang, sao cậu có thể đột nhiên xuất hiện ở đó?”
- Tôi quen mấy người bạn ở trên mạng, nhóm chúng tôi thích mạo hiểm, khoảng một hai tháng sẽ đi tìm nơi mới mạo hiểm, lần này đúng lúc đến lượt tôi tìm, tôi nghe nói xưởng máy móc đó không tệ, muốn đi xem trước.
- Nói dối.
Thẩm Toán ôm cánh tay, như lão thần nhìn Lữ Mậu.
- Vị cảnh sát này, tôi…
- Viết phương thức liên hệ với những người bạn trên mạng của cậu ra, chúng tôi sẽ đi chứng thực.
Thẩm Toán ngắt lời Lữ Mậu đang muốn nói chuyện.
Lữ Mậu cầm lấy giấy bút, lại chậm chạp không viết ra:
- Vị cảnh sát này, nhóm của chúng tôi không phải cố định, rất nhiều người tới tới lui lui…
“Rầm” một tiếng, Thẩm Toán vỗ mạnh xuống bàn một cái, đây là lần thứ hai ông ta ngắt lời Lữ Mậu.
- Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, cậu có biết bây giờ vấn đề của cậu nghiêm trọng biết bao nhiêu không?
- Cảnh sát, tôi oan uổng quá.
Tay Lữ Mậu run lên, bỗng nhiên bút rơi xuống đất, khi nói chuyện, vẻ mặt còn bối rối hơn vừa nãy:
- Tôi thừa nhận có người cho tôi tiền, bảo mấy ngày này tôi nhìn căn phòng đó, nhưng tôi thật sự không biết bên trong có cái gì, người kia còn nói cho tôi biết, nếu tôi dám đi vào nhìn lén mà nói, sẽ không lấy được một xu, tôi lại không ngốc, sao có thể đi vào được.
- Người đó liên hệ cụ thể với anh lúc nào? Còn nữa, diện mạo đặc trưng của người đó là gì?
Bây giờ là vấn đề của Nam Mộ.
Lúc này cảm xúc của Lữ Mậu mới thoáng bình phục, vẫn có thể nhìn ra được sợ hãi và bất an trong mắt anh ta:
- Ba ngày trước, có người đàn ông đến tìm tôi, nói cho tôi một khoản tiền, có một công việc rất thoải mái, bảo tôi nhìn căn phòng đó, điều kiện tiên quyết là tôi không thể nhìn bên trong có cái gì, tôi nghĩ công việc nhẹ nhàng như vậy, không kiếm cũng uổng, nhất thời bị ma xui quỷ ám đồng ý, hai vị cảnh sát, tôi thề tôi thật sự không biết bên trong có cái gì…
- A… Đúng rồi…
Lữ Mậu dừng một lát:
- Cũng không có đặc trưng gì, người đó che rất kín, đội mũ, đeo kính và khẩu trang, còn nữa, tôi thấy cổ tay anh ta có quấn băng gạc, anh ta che kín như vậy, có thể trên người có vết thương hay không, ví dụ như là bỏng hay gì đó?
- Lần trước tôi xem phim truyền hình có cảnh như vậy.
Lữ Mậu lại bổ sung một câu.
*
Bên ngoài phòng thẩm vấn, lực chú ý của Vương Toàn Dập dời từ máy tính nhìn Lục Kỳ:
- Lữ Mậu này không có tiền án, nhưng đội trưởng Lục, thật sự thả người như vậy sao?
Lục Kỳ gật gật đầu, đôi mắt hơi trầm xuống, nói gì đó với Hình Lệ, sau đó giao USB cho Vương Toàn Dập.
Đợi Nam Mộ và Thẩm Toán đi từ phòng thẩm vấn ra, Vương Toàn Dập đang chuẩn bị mở xem nội dung trong USB:
- USB là đội trưởng phát hiện trong xưởng máy móc.
Trong USB có tổng cộng hai đoạn video.
Người trong video clip thứ nhất là Tôn Khai cha của Tôn Á Nam và Thạch Vĩnh Niên.
Hai người bị nhốt trong một căn phòng tối đen, chỉ có ngọn đèn mỏng manh, trong màn ảnh xuất hiện Tôn Khai và Thạch Vĩnh Niên, bộ dạng hai người đều tiều tụy không chịu nổi.
Ngay từ đầu hai người đã tranh cãi, luôn oán trách đối phương, còn nhắc tới chuyện bác sĩ rác rưởi và đồ ăn bẩn thỉu.
Ngay sau đó, nội dung đối thoại lại thay đổi.
- Mày tên súc sinh này! Mày hại chết con gái tao, tao phải giết mày!
Tôn Khai ném mạnh Thạch Vĩnh Niên xuống đất, Thạch Vĩnh Niên bất ngờ không phòng ngự nên trúng một quyền, rất nhanh hai người lao vào đánh nhau.
Tuổi tác làm cho thể lực chênh lệch khá xa, Tôn Khai nhanh chóng bại trận, Thạch Vĩnh Niên dùng chân đá ông ta.
Lúc này Thạch Vĩnh Niên đã đỏ cả mắt lên rồi, nhấc chân giẫm về phía trái tim Tôn Khai, sau đó đè lên người Tôn Khai, bóp cổ ông ta.
Đột nhiên máu tươi bắn tung tóe lên trên màn ảnh, nhìn qua máu tươi trên màn ảnh thấy được một cảnh tượng làm Vương Toàn Dập hít vào một hơi khí lạnh.
Không biết Tôn Khai lấy cái gì từ trên mặt đất, xuyên vào trong mắt Thạch Vĩnh Niên.
Đoạn video này đến đây là hết.
Sau khi kết thúc đoạn video clip thứ nhất, Vương Toàn Dập mãi mà không mở đoạn video thứ hai.
Cuối cùng vẫn là Lục Kỳ ấn chuột.
Người trong đoạn video thứ hai là lão Quách cậu họ của Thạch Vĩnh Niên.
Người đàn ông trung niên trong màn ảnh nhìn già hơn tuổi thật một chút, ông ta quỳ ở nơi đó, sợi dây rung lên vì ông ta run lẩy bẩy, nói ra những chuyện mình đã làm, cầu xin sát thủ có thể bỏ qua cho ông ta.
Video clip về Lão Quách ngắn hơn video trước rất nhiều.
Tin tức trong hai đoạn video rất lớn, thứ nhất ba người trong video đều đã nhận tội; thứ hai, Thạch Vĩnh Niên vì kích thích Tôn Khai, không chỉ thừa nhận mình và vợ hợp mưu sát hại Tôn Á Nam, giả tạo di thư, còn nói mình chỉ đùa giỡn Tôn Á Nam mà thôi.
Cuối cùng, Tôn Khai kích động đâm vào mắt ông ta.
Nhưng nhìn hai đoạn video clip như vậy, không ai trong đội cảnh sát hình sự cảm thấy thoải mái.
Bởi vì video clip như vậy không phải là nhận tội, mà là quá trình sát thủ liên hoàn giết người.
Thậm chí anh ta không cần tự mình ra tay, sau khi làm cho Tôn Khai và Thạch Vĩnh Niên nhận tội, sẽ tàn sát lẫn nhau chết trước màn ảnh.
*
Vào đêm, bóng dáng gầy yếu của Lữ Mậu đi vào trong màn đêm, giống như cứ dung hòa vào bên trong như vậy.
Bỗng nhiên di động trong túi quần rung lên, anh ta lấy di động ra, nhìn tin nhắn trên mành hình:
- Anh qua rồi.
Lữ Mậu nhìn tin nhắn hai giây, sau đó lựa chọn xóa.
Đột nhiên, anh ta nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình và một người phụ nữ gầy nhỏ mặc váy trắng.
- Cô có biết, vì sao tôi thích bom không?
- Bởi vì anh nhát gan.
Lữ Mậu cười cười, ánh mắt nhìn về nơi xa nhất:
- Tôi thích nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh bùng nổ đến tận trời.
- Rất được.
- ------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo