Mười giờ tối.

Nam Mộ chạy đi chạy lại mấy lượt, cuối cùng cũng dọn dẹp căn nhà gọn gàng sạch sẽ, ném túi rác cuối cùng vào thùng rác ở dưới lầu.

Năm cô học cấp ba, cha mẹ ồn ào ly hôn, cuộc hôn nhân tệ hại này rốt cuộc cũng không kéo dài lâu, vẫn đi đến hồi kết thúc.

Về sau, cha cô tái hôn, căn nhà hiện giờ để lại cho cô và mẹ, mấy tháng nay, mẹ đi Vancouver thăm người thân, là dì hai đã định cư ở bên đó của Nam Mộ, dứt khoát ở lại mấy tháng liền.

Tối nay Nam Mộ nhận được tin nhắn Wechat của mẹ, nói rằng bà sắp trở về, vì vậy cô vội vàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Mẹ cô mắc bệnh sạch sẽ thể nhẹ, về nhà mà nhìn thấy phòng ốc bừa bộn thế này, không biết sẽ càu nhàu cô thế nào nữa.

Đêm tháng chín, đã có cảm giác se lạnh, Nam Mộ mặc váy liền thân lên xuống lầu mấy lần, lúc trở về, da thịt lộ bên ngoài không còn một chút hơi ấm.

Trong nháy mắt chìa khóa tra vào ổ, Nam Mộc bỗng nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.

Tiếng bước chân đằng sau, nghe có vẻ nặng nề hơn bình thường.

Động tác tay của cô hơi khựng lại, nhưng rất nhanh cô đã hoàn hồn, vặn chìa khóa.

Cô vặn một vòng, nhưng cửa lại không mở ra.

Giây tiếp theo, thân thể của một người đàn ông đã ép tới, tay anh cầm tay cô, vặn ngược lại hai vòng.

Cửa, lập tức mở.

Tần Cận Bắc thuận thế đẩy nhẹ cô vào, sau đó, trở tay khép cửa lại.

"Anh uống rượu...".

"Nam Mộ, đáp án của em là gì?".

Anh vươn tay, giữ chặt eo của cô, một tay khác thì nắm tay cô, cứ như vậy đè cô lên tường.

Câu hỏi của anh, đơn giản, thẳng thắn tựa như ánh mắt của anh vậy.

Nam Mộ quen Tần Cận Bắc mấy năm nay, ban đầu, chính là bị ánh mắt của anh mê hoặc, cô chưa từng gặp người đàn ông nào, có một đôi mắt đẹp đến thế.

Thực ra phần lớn thời gian, Tần Cận Bắc đều có chút hời hợt, thái độ của anh, giọng nói của anh, và cả ánh mắt của anh.

Có lẽ là vì có rất nhiều việc anh làm, đều không cần tốn sức.

Nhưng khi anh trở nên nghiêm túc, đôi mắt đó, sẽ vô cùng đáng sợ.

Tựa như một con hổ dữ đang ngủ say bị đánh thức.

Giống như ngay lúc này, không hiểu sao Nam Mộ lại cảm thấy, mình thở không ra hơi.

Tần Cận Bắc cứ nhìn cô như vậy, toàn thân nồng nặc mùi rượu, nhưng ánh mắt lại hết sức tỉnh táo.

Tỉnh táo, mà nóng bỏng.

"Nam Mộ, em muốn bàn về vụ án anh bàn cùng em, em muốn gì, anh cũng có thể cho em". Ngữ khí của anh mang theo ý dụ dỗ, "Cũng chỉ có anh mới có thể cho em".

Phần thân thể lộ ra bên ngoài vốn đang lạnh run của cô, được thân thể nóng rực của anh kề sát, dần dần ấm lên.

"Không được sao?". Anh đột ngột cúi đầu, hôn lên môi cô.

Bàn tay vốn đang cầm cổ tay cô của Tần Cận Bắc, bỗng nhiên buông ra, trượt theo cổ cô vuốt xuống, cuối cùng, dừng lại trên ngực cô.

Cô có thể kiểm soát được vẻ mặt của mình, lời nói của mình, nhưng không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.

Nhiệt độ đầu ngón tay của Tần Cận Bắc, tựa như xuyên qua quần áo của cô, làn da nơi ngực cô, muốn dò vào nơi sâu hơn.

Nam Mộ chưa từng biết rằng, nhịp tim của một người, lại có thể nhanh đến thế.

Tai cô lùng bùng, tất cả đều là tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Một nhịp, so với nhịp trước đó lại nhanh hơn.

Thậm chí, cô chỉ nhìn thấy môi Tần Cần Bắc động đậy, nhưng không nghe thấy anh nói gì.

Khuôn mặt trắng nõn của cô, từ lâu đã đỏ bừng, ngay cả cánh tay, phần cổ, lộ ra bên ngoài, đều nóng hầm hập, còn hơi ửng hồng.

Đầu óc Nam Mộ rối bời, cô nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên vươn tay, níu lấy cổ anh, muốn kéo anh thấp xuống một chút.

Sau đó, nụ hôn của cô, rơi xuống cằm anh như cô mong muốn.

Và cả, môi của anh.

Nam Mộ hài lòng buông anh ra, một lát sau, giọng điệu cô có vẻ hơi bất mãn, "Tai của anh tại sao không đỏ hả?".

Lần trước, cô mượn cớ say rượu, hôn trộm anh, đó là lần đầu tiên cô bày tỏ với anh, cũng là lần đầu tiên anh dứt khoát từ chối cô.

Nhưng mà, lúc cô hôn trộm anh, rõ ràng nhìn thấy tai anh đỏ lên.

"Có lẽ là, vẫn chưa đủ".

Anh hạ thấp giọng, sau đó, giơ tay giữ cằm cô, buộc cô phải đón nhận nụ hôn của anh.

Môi lưỡi anh, triền miên trên môi cô, xâm nhập.

Sau đó, đi xuống.

Dường như thông qua nụ hôn này, men say của Tần Cận Bắc, cũng truyền sang cho Nam Mộ.

Nam Mộ bị anh hôn đến choáng váng, đầu trỗng rỗng, cô cố gắng tìm lại một chút lý trí, nhưng não cô hoàn toàn bất động.

"Anh nóng quá...". Nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao, nóng vô cùng, Nam Mộ vươn tay muốn đẩy Tần Cận Bắc ra, để nhiệt độ hạ xuống, nhưng trước sau vẫn bị anh khống chế, bị ép phải đón nhận môi lưỡi của anh, nụ hôn của anh.

Đến khi Tần Cận Bắc cuối cùng cũng dừng lại, toàn thân Nam Mộ đã nhũn đến mức không còn một chút sức lực, cô gắng sức nắm vạt áo của Tần Cận Bắc, áo sơ mi của anh từ lâu đã bị cô vò nhăn nhúm.

Mãi sau, cơn kích tình qua đi.

Giọng Nam Mộ lại vang lên: "Tần Cận Bắc, là anh bảo em, đi theo anh thì sẽ xuống địa ngục".

Cô vẫn nhớ, hôm đó sấm vang chớp giật, mưa rất lớn, nhưng không lấn át được sự lãnh lẽo toát ra từ giọng nói của anh.

Tần Cận Bắc nhìn cô, hành động nhướng mày theo thói quen giống như bốn năm trước lặp lại, "Vậy em đồng ý đi theo anh không?".

Ngữ khí của anh, vừa lý trí, vừa đè nén.

Nhưng lại mơ hồ lộ ra sự cám dỗ.

Nếu phía trước là địa ngục, em có đồng ý bước tiếp không?

Nếu như, là cùng với người đàn ông em yêu bốn năm trước, đi lên con đường này, em có đồng ý không?

Nam Mộ nhìn anh, ánh mắt dần bình tĩnh lại, sau đó, cô vươn tay, giữ chặt ngón tay anh.

"Tần Cận Bắc, em là người không bao giờ chịu quay đầu, cho dù có sai đi nữa, cũng sẽ không".

Con đường này, từ khi quyết định bước lên, cô sẽ không quay lại nữa.

Thật may là, con đường này, cô không chọn sai.

*

Khi Nam Mộ từ trong phòng tắm đi ra, đã thấy Tần Cận Bắc đang ngồi trên ghế sofa, cầm điều khiển đổi kênh.

Anh không có hứng thú gì với các chương trình TV, nhưng vẫn xem một cách vô cùng chăm chú, trong lúc chờ đợi, cũng không tỏ vẻ mất kiên nhất một chút nào.

Nam Mộ lau mái tóc ướt sũng, đi đến gần Tần Cận Bắc, ngồi xuống bên cạnh anh.

Sau khi cô ngồi xuống, Tần Cận Bắc tiện tay rút khăn lông trong tay cô, giúp cô lau đầu.

Động tác của anh tự nhiên, thuần thục, tưởng như đang làm một việc đã làm rất nhiều lần.

"Vụ án sao rồi?".

Nam Mộ không chủ động lên tiếng, lần này, người hỏi là Tần Cận Bắc.

Cô dựa vào người Tần Cận Bắc, thân thể hơi cứng ngắc, rõ ràng, cô đang do dự.

Thái độ của sát thủ liên hoàn rất rõ ràng, từng vụ án, đều dẫn dắt cô kéo Tần Cận Bắc liên lụy vào.

Nhưng, có lẽ đây là một cái bẫy.

Vì vậy, Nam Mộ do dự.

"Cái gì nên tới rồi sẽ tới", Tần Cận Bắc nhẹ nhàng lau tóc cho cô, chẳng mấy chốc tóc đã khô hẳn, anh để khăn lông lên bàn trà, một tay ôm eo cô, "Ba nơi mà xưởng sản xuất dụng cụ ăn uống móc nối, còn lại mấy nơi?".

Nam Mộ lùi ra khỏi lòng Tần Cận Bắc, im lặng hồi lâu, sau đó mới ngước mắt lên nhìn anh, "Còn một nơi, cái chết của phó viện trưởng viện phúc lợi Tôn Á Nam năm đó có điểm đáng ngờ, bọn em nghi ngờ là do người tình lúc ấy đã sắp đặt giết chết bà ta, người tình của Tôn Á Nam chính là ông chủ của xưởng gia công bộ dụng cụ ăn uống, Thạch Vĩnh Niên, trùng hợp là, ba năm trước cậu họ của Thạch Vĩnh Niên lặn lội từ quê lên thành phố Nam Giang, đòi ông ta một khoản tiền, mở trạm thu hồi phế phẩm...".

Nam Mộ trình bày với Tần Cận Bắc những tin tức đã điều tra được, "Tuy nhiên, móc xích đầu tiên trong chuỗi sản xuất này - bệnh viện, cũng là kẻ chết không rõ thân phận cuối cùng mà lá bài tarot tượng trưng, chúng ta vẫn không có manh mối gì cả".

0.06996 sec| 2410.258 kb