Chín giờ sáng, chiếc Audi màu trắng bình ổn chạy nhanh trên đường.
Viện mồ côi Mộng Viên nằm ở phía Đông bên ngoài vành đai năm thành phố Nam Giang, vị trí vắng vẻ. Sau khi chiếc Audi màu trắng chạy qua một đoạn đường cái thưa thớt người ở, cuối cùng cũng tới đích.
Xuống xe, Nam Mộ nhìn những bảng số phòng trong viện mồ côi phủ đầy bụi trước mắt, sửng sốt một hồi, mãi đến sau khi cách một đoạn Lục Kỳ xa, cô mới thu tầm mắt lại, đi theo.
Trong sảnh tiếp đãi là một người phụ nữ ước chừng khoảng ba mươi tuổi, tên là Diêu Ca, mặt mày Thanh Tú, rất có khả năng tương tác, nói chuyện.
Nam Mộ và Lục Kỳ đi theo Diêu Ca vào trong, trước mắt là một bức tường gạch màu trắng nhìn rất chắc chắn, nhưng cũng có vẻ hơi cũ kỹ.
⁃Viện trưởng của chúng tôi là người Mỹ gốc Hoa, tên Lý Dục Tú.
Diêu Ca vừa dẫn đường, vừa giới thiệu.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Diêu Ca đưa tay lên cửa nhẹ nhàng gõ vài cái, rất nhanh, từ bên trong truyền ra giọng của một người phụ nữ trung niên.
⁃Mời vào.
⁃Lý viện trưởng, hai vị cảnh sát tới rồi.
Diện tích Phòng làm việc của viện trưởng cũng không lớn, bố trí rất đơn giản, một cái bàn, hai chiếc ghế dựa để tiếp khách , ở giữa hai chiếc ghế có một cái bàn trà nho nhỏ , phía trên bày một bộ trà cụ.
Gần như liếc một cái là có thể thu hết tình hình của văn phòng vào mắt.
⁃Khụ, khụ.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi đứng dậy, che miệng ho hai tiếng, sau đó chậm rãi ra hiệu cho Lục Kỳ và Nam Mộ ngồi xuống.
⁃Lý viện trưởng, lần này chúng tôi tới, là muốn tìm hiểu một chút về việc trẻ con trong viện mồ côi bị ngộ độc thực phẩm ba năm trước.
Nam Mộ đi thẳng vào vấn đề, lúc nói chuyện cũng đánh giá người phụ nữ trung niên đối diện.
Lý Dục Tú có khí chất dịu dàng, mấy chiếc cúc áo cài lên tận cổ lộ ra vài phần khí chất cổ điển. Nhìn bà có chút gầy gò, bên trong vẻ dịu dàng đoan trang mang theo vài phần khí độ của người trí thức.
Khi Lý Dục Tú nghe thấy Nam Mộ nhắc đến cụm từ "ba năm trước", biểu cảm trong nháy mắt cứng lại. Sau một lát, bà hít một hơi, trầm giọng nói:
⁃Chuyện năm đó...
Người phụ nữ dường như muốn nói điều gì đó, vẻ mặt lại có chút do dự rối rắm, sau cùng, bà giương mắt, nhìn thẳng vào mắt Nam Mộ:
- Triệu chứng của mấy đứa trẻ, thoạt nhìn thì như là ngộ độc thực phẩm tập thể, nhưng thật ra là bị bệnh.
⁃Bị bệnh?
Nam Mộ ngẩn người, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
"Sự việc ba năm trước, là do tôi giám sát không chu toàn. Năm đó phần lớn thời gian tôi đều ở nước ngoài, viện mồ côi và những đứa bé này, đều giao cho Á Nam trông coi. Ai ngờ được, haizz..."
Tôn Á nam trong miệngLý Dục Tú, cũng là phó viện trưởng viện mồ côi đã tự sát vì áy náy ba năm trước.
⁃Lý viện trưởng, có thể nói rõ chi tiết tình huống của bọn trẻ năm đó không?
Bất ngờ phát hiện tình huống mới, Nam Mộ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
⁃Khi sự việc xảy ra, tôi còn đang ở nước ngoài, không hiểu rõ lắm tình huống cụ thể. Khi đó Diêu Ca cũng đang làm việc ở viện mồ côi, hai vị cảnh sát có thể hướng hỏi cô ấy tình huống cụ thể. Ba năm trước, sau khi viện mồ côi phát sinh việc đó, tôi không nhận được tin tức đầu tiên, chờ đến khi tôi gấp rút trở về, chỉ biết được Á Nam đã tự sát... Á Nam suy nghĩ không thông suốt.
Khi Lý Dục Tú nhắc đến Tôn Á Nam, vẻ mặt có chút ảm đạm, tâm tình cũng có chút phức tạp:
⁃Chuyện năm đó tuy rằng có liên quan tới cô ấy, cũng không nên...
⁃Đúng rồi...
Dường như Lý Dục Tú đột nhiên nghĩ tới điều gì đó:
- Người năm đó phát hiện Á Nam tự sát, là em gái cô ấy Á Thà. Á Thà năm đó luôn có hoài nghi đối với cái chết của Á Nam, không biết điểm này có trợ giúp gì được cho hai người không.
⁃Là như thế này, sau khi Á Nam qua đời vì trúng khí ga độc, có lưu lại di thư. Nhưng theo Á Thà nói, chữ viết trong di thư không giống lắm với chữ viết bình thường của Á Nam.
Nam Mộ hơi nheo mắt lại, cũng không ngắt lời Lý Dục Tú.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Lục Kỳ bên cạnh, anh trầm mặc ngồi ở chỗ đó, lưng thẳng tắp, như tùng bách bất khuất đứng thẳng trong cơn gió bão rét lạnh.
Bình thường gặp tình huống như thế này, Lục Kỳ sẽ luôn để cho cô đặt câu hỏi, mà anh ở bên cạnh nghe. Hai người ngẫu nhiên trao đổi một ánh mắt, cô rất nhanh đã có thể hiểu được ám chỉ của lục kỳ.
Trước đó khi Vương Toàn Dập mới tới, có đôi khi còn nói đùa rằng Lục Kỳ quá bất công.
Ngược lại Lục Kỳ không cảm thấy gì hết, thừa nhận rất thẳng thắn:
⁃Đồ đệ của tôi đương nhiên phải dạy dỗ có tâm, nếu không đi ra ngoài làm mất mặt tôi thì sao.
⁃Chuyện chữ viết trên di thư không giống này, Á Thà nói từng đề cập với cảnh sát, nhưng cảnh sát nói, bời vì lúc đó Á Nam đã uống thuốc ngủ, lại thêm cảm xúc chấn động, chữ viết bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và tác dụng của thuốc, không giống với bình thường, cũng có khả năng.
Lý Dục Tú nói tiếp.
Nam Mộ nghe Lý Dục Tú nói, nhớ tới vụ án Tôn Á Nam tự sát lúc trước Thẩm Toán có nhắc tới.
Lúc đó cửa sổ ở hiện trường đóng chặt, trên người Tôn Á Nam không có vết thương nào, hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau, còn có một phong di thư. Cho nên cuối cùng, cái chết của Tôn Á Nam bị kết luận là tự sát.
Nhưng bây giờ nghe Lý Dục Tú nói như thế này, Nam Mộ âm thầm cảm thấy, trong đầu có suy nghĩ nào đó muốn chui ra.
⁃Tôi chỉ không hiểu, Á Nam vì sao lại không nghĩ thông như vậy. Bọn nhỏ xảy ra chuyện chưa tới hai ngày, cô ấy làm việc ngu ngốc này. Về sau bọn nhỏ đều khỏi hẳn. Tuy cô ấy có trách nhiệm, thế nhưng cũng không nên đi đến nước này... Sau khi cô ấy xảy ra chuyện, cha cô ấy bị kích thích, tinh thần thất thường, về sau lại lạc đường. Mẹ của cô ấy hai năm trước bị trúng gió, liệt nửa người, hiện tại cả nhà đều dựa vào em gái Á Thà của cô ấy rồi.
Lý Dục Tú cúi đầu thấp xuống, ngữ điệu cũng ép thấp hơn so với trước đó:
⁃Năm đó tôi vừa gấp gáp trở về, liền biết được việc Á Nam tự sát. Về sau viện mồ côi bị yêu cầu chỉnh đốn và cải cách, tình huống lúc đó rất tồi tệ. Tôi thậm chí từng cân nhắc, có nên giải thể viện mồ côi hay không.
Ba năm trước, trẻ con trong viện mồ côi bị ngộ độc thực phẩm tập thể, tuy đến cuối cùng bọn nhỏ đều khỏi hẳn, lại tạo thành ảnh hưởng rất tồi tệ, thêm việc Tôn Á Nam tự sát nữa, trên kinh tế có đủ loại vấn đề, viện mồ côi đã có lần đi đến đường cùng.
⁃Bọn nhỏ của chúng tôi, phần lớn đều có khiếm khuyết hoặc bệnh tật. Những đứa trẻ này ở những viện mồ côi thông thường, rất khó có được sự chăm sóc chu toàn, còn có một số đứa trẻ là từ viện mồ côi ở nơi xa xôi khác tới đây.
Lý Dục Tú dừng một chút:
⁃Nếu như viện mồ côi thật sự đóng cửa, những đứa trẻ này có thể đi đến đâu được đây?
Lý Dục Tú kìm chế ngữ điệu, giây phút này, những đám mây đen bên ngoài cửa sổ như đang đè nén trong lòng Nam Mộ.
Người phụ nữ trung niên nói xong, bỗng nhiên lại che miệng ho lên.
⁃Thật có lỗi.
Cuối cùng cũng xuôi lại, Lý Dục Tú ngẩng đầu, mỉm cười với Nam Mộ:
-Gần đây tôi bị chút ho khan.
Nam Mộ cười lại một cái, không tiếp tục đặt câu hỏi. Lục Kỳ bên cạnh lúc này mới đứng lên:
⁃Không quấy rầy Lý viện trưởng nữa.
Theo Lục Kỳ đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, suy nghĩ của Nam Mộ vẫn còn đắm chìm trong trong tin tức vừa lấy được. Chờ cô lấy lại được tinh thần, Lục Kỳ đã sớm đi xa.
⁃Sư phụ.
Cô bước nhanh tới, đuổi theo lục Kỳ.
Không đợi Nam Mộ nói tiếp, người đàn ông hất cằm về phía trước.
Đang đi tới ở phía đối diện, là người vừa mới tiếp đãi hai người khi tới đây, Diêu Ca.
⁃Hai vị cảnh sát nói chuyện với viện trưởng xong rồi sao? Tôi đưa hai người ra ngoài nha.
⁃Diêu tiểu thư, còn mấy vấn đề, muốn hỏi cô một chút một chút. Lý viện trưởng nói, khi sự việc ngộ độc thực phẩm ba năm trước xảy ra, bà ấy ở nước ngoài. Tình huống cụ thể cô quen thuộc hơn, có thể nói rõ chi tiết với chúng tôi không?
Nam Mộ mở miệng hỏi.
⁃Sự việc ba năm trước đây?
Sắc mặt Diêu Ca cứng đờ, sau đó mấp máy môi:
⁃Kỳ thật tôi cũng không biết nhiều lắm...
⁃Lý viện trưởng đã nói cho chúng tôi biết, ba năm trước bọn nhỏ không phải bị ngộ độc thực phẩm, là bị bệnh. Diêu tiểu thư không cần lo lắng quá.
Nhìn Diêu Ca đang ấp úng trước mắt, Nam Mộ dứt khoát cho cô ấy một viên thuốc an thần.
Diêu Ca há to miệng, cuối cùng gật gật đầu:
⁃Đúng vậy, ba năm trước, bọn nhỏ thoạt nhìn như bị ngộ độc thức ăn, về sau đi bệnh viện kiểm tra, thế mới phát hiện là bị bệnh.
⁃Sau đó, rau bọn nhỏ ăn đã được kiểm tra, không có vấn đề. Nước uống cũng không có vấn đề. Cho nên lúc ấy tôi mới hoài nghi, hẳn là có quan hệ với bộ đồ ăn bị mất kia.
------------
Dịch: Dao Linh
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo