Vụ án này sẽ không đơn giản như thế này đúng không?
Ánh mắt Nam Mộ nhìn thẳng tắp về phía trước. Cần gạt nước khua đi khua lại trên kính xe, nhưng không gạt được nước mưa càng lúc càng nặng hạt.
⁃Những gì trước mắt em có thể tra được, là cái mà hắn ta hi vọng em tra được.
Trong xe, thanh âm Tần Cận Bắc không bị tiếng mưa rơi át đi, ngược lại càng thêm rõ ràng.
Nam Mộ bỗng nhiên quay đầu, đối mắt với anh.
Công bằng mà nói, cô cũng chỉ là một nhan khống không hơn không kém.
Năm đó trên bục giảng đại học Nam Giang, điều đầu tiên của Tần Cận Bắc khiến cô bị hấp dẫn cũng là vẻ bể ngoài phát triển rất tốt của anh.
Hàng lông mày của Tần Cận Bắc rất đẹp, lộ ra một đôi mắt thâm thuý, sống mũi cao thẳng. Nhưng bốn năm trước, phần lớn thời gian gương mặt này của anh đều là tiêu chuẩn của mặt lạnh lùng.
Thói quen nhướng lông mày của anh trông có chút lưu mạn, dáng vẻ ngẫu nhiên cười rộ lên cũng rất đẹp trai.
Khi đóNam Mộ cực kỳ yêu thích dáng vẻ của ngườ đàn ông này, từ mỗi tấc chi tiết trên người anh, đến mỗi thói quen hoặc biểu cảm nhỏ xíu nào của anh.
Bốn năm trước, điều cô thích nhất chính là thần thái bên trong ánh mắt của anh.
Từ thỉnh thoảng thăm dò tính tình truê đùa anh một chút, đến mượn rượu giả say thân cận anh, đến sau cùng, cô cuối cùng cũng đợi được đến lúc Tần Cận Bắc nói với cô:
⁃Chờ anh.
Nhưng kết quả mà cô đợi được, là bốn năm không hề có tin tức nào nữa.
Bốn năm trước anh là truyền kỳ của giới cảnh sát thành phố. Tính khí cao ngạo lạnh lùng, làm việc không theo lẽ thường, đối nghịch với lãnh đạo càng là chuyện thường ngày.
Đối mặt với tội ác, cường quyền, tử vong, người đàn ông này thủy chung không sợ hãi.
Nhưng mà...
⁃Tần Cận Bắc.
Cô nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời, đáy mắt ẩn ẩn loé lên ánh sáng của anh, thanh âm cũng có chút run:
⁃Anh không sợ bất cứ điều gì, nhưng lại sợ tình yêu của em?
⁃Nếu anh đã không muốn, vì sao ngay từ đầu không chặt đứt hy vọng của em?!
Cô nhìn đôi ánh mắt u ám thâm thuý cảu Tần Cận Bắc, cứ như vậy nhìn thẳng tắp vào cô.
Một giây sau, cô run run đưa cánh tay lên, muốn che khuất ánh mắt của anh.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói:
⁃Nam Mộ, em là tia hy vọng duy nhất anh có thể nhìn thấy trong bốn năm nay.
Tay của cô, bị anh chế trụ, khẽ kéo vào lòng.
Trên thế giới này, luôn có một bộ phận rất ít người như vậy, cực kỳ thiên phú, từ nhỏ đến lớn dường như chưa từng gặp ngăn trở gì. Bất kể là việc học hay là sự nghiệp, thậm chí có đôi khi, không nỗ lực nhiều bằng người khác, thu hoạch được lại càng nhiều hơn so với người khác.
Tần Cận Bắc thuộc nhóm người này là điều không có gì để nghi ngờ.
Khi đi học, anh là kiểu học sinh khiến thầy cô giáo nhức đầu nhất. Về sau khi làm cảnh sát, khi lãnh đạo nhắc đến anh là vừa yêu vừa hận.
Anh trời sinh có tính tình phản nghịch, luôn thích xung đột với mọi người. Nhưng hết lần này tới lần khác, thành tích của anh lại có thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng, bốn năm trước, Tần Cận Bắc gặp phải trắc trở đầu tiên, đã đủ để hủy đi cả người anh.
Anh trút bỏ cảnh phục, trốn vào trường đại học làm giảng viên. Dạy học như đi chơi, cà lơ cà phất. Có lúc ngẫu nhiên dạy, các học sinh ngược lại nghe đến say sưa ngon lành.
Thế nhưng từ đó về sau, chỗ nào có liên quan tới vụ án hay tâm lý tội phạm, anh sẽ không bao giờ dây vào nữa.
Trừ bỏ sự phẫn nộ và tự trắch vì cái chết của Tô Viên, anh đã không thể tiếp tục tin tưởng phán đoán của mình nữa.
Anh là một cảnh sát hình sự, đối mặt với thời khắc sinh tử, mỗi một động tác, mỗi một quyết định, đều có thể ảnh hưởng tới sự sinh tử của người khác và chính mình. Thế nhưng, anh lại không cách nào tin tưởng được phán đoán của mình nữa.
Thời gian của Tần Cận Bắc trong bốn năm này, dường như đã nhất quyết ngừng lại ở ngày 23 tháng 7 đó.
Tuần hoàn lặp lại.
Anh không có sự cứu rỗi, cũng không cần được cứu rỗi.
Năm đó là biện pháp do anh quyết định, hậu quả cũng là điều anh nhất định phải gánh chịu.
Tuần hoàn qua lại trong bóng tối, ánh sáng duy nhất anh có thể nhìn thấy, là gương mặt của Nam Mộ.
Gương mặt ngây ngô nhưng lại xinh đẹp rung động lòng kia.
Cô từ thăm dò đến dũng cảm tiếp cận. Tần Cận Bắc thủy chung không thể nào quên được bộ dạng ban đầu sợ sệt nhưng đánh bạo tới gần anh của cô.
Anh muốn cô.
Vẫn luôn nghĩ như thế.
Khi tia sáng yếu ớt đó chiếu tới, rồi càng ngày càng rực rỡ, chiếu sáng khoảng thời gian tối tăm của anh, anh cũng không muốn buông tay lần nữa.
-------
"Nam Mộ, em là tia hy vọng duy nhất anh có thể nhìn thấy trong bốn năm nay."
"Anh từ lâu đã muốn vậy rồi."
-------
Mãi đến khi chiếc Land Rover màu đen kia đi mất, thanh âm của Tần Cận Bắc vẫn còn quanh quẩn bên tai Nam Mộ.
Thanh âm của anh trầm thấp, giống như một dây leo trong đêm tối, quấn quanh lấy lòng cô, càng quấn càng chặt, đến sau cùng, gần như ngạt thở.
⁃Em muốn một mình suy nghĩ một lát.
Tần Cận Bắc nói câu kia xong, Nam Mộ trầm mặc một lát rồi đẩy cửa buống xuống xe.
Lần này, anh không cản cô lại.
Đèn hoa mới lên, Nam Mộ đi dọc theo bên đường, nhìn thấy bảng hướng dẫn trạm xe lửa quanh đây, liền đổi ý, xoay người đi tới.
Tại chỗ quét thẻ ở xe lửa, sau khi "phịch" một tiếng, tay phải của Nam Mộ bị một người phụ nữ khác đột nhiên va vào một phát. Người phụ nữ kia bị vấp dưới chân, suýt nữa muốn ngã sấp xuống, may mà Nam Môn kịp thời duỗi tay vịn chặt cô ấy.
⁃Cảm ơn.
Người phụ nữ ngẩng đầu, khóe môi cong lên, nhưng trong nháy mắt lại cứng lại
Nam Mộ thu tay lại, mặt không biến sắc:
⁃Không có gì.
Người phụ nữ kia là Cố Yên.
Hai người một trước một sau đi tiếp, dường như không giao lưu gì. Tàu điẹn ngầm ở thang máy bên tay phải sắp vào trạm, Nam Mộ bước nhanh hơn về phía trước.
Chờ đến khi cô ngồi xuống, cánh cửa trước mắt cũng sắp khép lại, mà thân ảnh mảnh mai kia, đúng lúc này mới lách mình đi vào.
Cô và Cố Yên, cùng đường.
Lúc này đã qua thời gian cao điểm đi làm, bên trong khoang xe lửa này cũng không có nhiều người. Cố Yên và Nam mộ ngồi đối mặt nhau, bầu không khí mơ hồ có chút xấu hổ.
Khi đến trạm tiếp theo tiếp theo, người phụ nữ trung niên bên cạnh Nam Mộ xuống tàu. Cố Yên nhìn thấy chỗ mới trống ra, sau đó đứng lên, đi đến bên người Nam Mộ ngồi xuống.
⁃Thật xin lỗi, lần trước là tôi phản ứng quá kích rồi.
Cố Yên chủ động nêu đề tài:
⁃Tôi cũng là vì lo lắng cho anh Ba, không muốn anh ấy lại giẫm lên vết xe đổ của chuyện năm đó.
⁃Chuyện năm đó của anh Ba, cô ít nhiều gì chắc cũng từng nghe một chút rồi. Nhưng cô không hiểu đâu, tận mắt nhìn anh ấy mỗi ngày đều làm khó chính mình, loại cảm giác này khó chịu như thế nào.
Ánh mắt Nam Mộ tìm đến màn hình quảng cáo không ngừng hoán đổi trên tàu điện ngầm, một lát sau, cô mở miệng:
⁃Cô thật sự rát thích anh ấy.
Biểu cảm của Cố Yên cứng đờ, như tâm sự bí mật của mình đột nhiên bị người ta đâm thủng, nhất thời không nói gì.
Tiếng tàu điện ngầm ồn ào vận hành bù vào khoảng thời gian im lặng giữa hai người.
⁃Đúng vậy, tôi thích anh ấy. Từ bốn năm trước tôi đã thích anh ấy
Cố Yên ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, giống như xuyên thấu qua những hình ảnh không ngừng biến hóa trước mặt, nhìn thấy những hình ảnh xa xôi, cũ kỹ kia.
⁃Cô chưa từng thấy anh Ba bốn năm trước. Anh ấy khi đó còn lạnh lùng hơn bây giờ, nhìn rát khó ở chung. Nhưng mà, tôi không sợ anh ấy...
Khi Cố Yên nói đến Tần Cận Bắc năm ấy, trên gương mặt hiện lên vẻ hoài niệm và ái mộ không che giấu chút nào.
Nam Mộ bỗng nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Cố Yên một chút.
Lại chỉ nhìn một giây, sau đó quay đầu lại.
Cố Yên như đang đắm chìm trong trong hồi ức, không chú ý tới ánh mắt của Nam Mộ.
Cô cứ như thế nhìn phía trước một chút, nói với Nam Mộ về Tần Cận Bắc của năm đó.
Cố Yên biết, Nam Mộ từng gặp Tần Cận Bắc bốn năm trước.
Cô ấy cũng biết, một năm trước Tần Cận Bắc và anh trai cô ấy cùng nhau uống say. Sau khi say rượu, Tần Cận Bắc nhận lầm cô ấy thành Nam Mộ, đáy mắt đè nén của anh chưa bao giờ có sự cuồng nhiệt, mất khống chế, thậm chí là khát vọng như thế.
Thế nhưng sau cùng, anh chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Lấy chiếc áo khoác nam khoác lên vai cô:
⁃Cố Yên, đừng làm khó chính mình.
Giây phút ấy, Cố Yên bụm mặt khóc.
Lòng, thất bại và sự xấu hổ, khiến cho cô từ đó về sau không hề đề cập tới tâm ý của mình trước mặt Tần Cận Bắc.
Chỉ là, cô không cam tâm mình thua bởi Nam Mộ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo