- Thiếu niên nghiện inteet đó, đã điều tra bối cảnh gia đình chưa? Có vấn đề gì hay không?

Nam Mộ chuyển trọng tâm đề tài vô cùng gượng gạo, ngay cả Hình Lệ luôn luôn có tính thẳng thắn cũng nghe ra được không thích hợp, đừng nói đến Vương Toàn Dập.

Vương Toàn Dập đang định truy hỏi, giọng nói của Lục Kỳ vang lên.

Anh ta lùi cổ về phía sau, cũng mơ hồ ý thức được chuyện gì đó, tuy chưa nói tới Vương Toàn Dập có mắt nhìn, ít nhất ở cùng Lục Kỳ một khoảng thời gian, sẽ không không hiểu rõ ý của Lục Kỳ.

- Đội trưởng Lục bảo tôi điều tra, hộ gia đình đó không có vấn đề gì, không có vụ án nào, hơn nữa nếu hung thủ thật sự có quan hệ với án tử bốn năm trước…

Vương Toàn Dập dừng một lát, ngữ khí có chút do dự:

- Hẳn là không để lại manh mối rõ ràng như vậy…

Nam Mộ im lặng, đi đến trước bảng trắng, sau đó viết con số tiếp theo lên bảng trắng.

101.

- Đó là số hòm thư.

Cô nói xong, đột nhiên nhắm mắt lại, động tác tay tạm dừng hai giây, sau đó viết một số xuống trước, sau đó lại viết hai số.

- Hẳn là số này.

101101.

- Số 1 tầng 01 tòa nhà `101 tiểu khu Hoa Giang Kim Mậu…

Cô chỉ mấy số này:

- Tổ hợp số này, có thể ám chỉ cái gì không?

- Hung thủ sẽ không để lại manh mối quá rõ ràng như vậy, nhưng mỗi bước đi của anh ta đều lập kế hoạch hoàn hảo, địa điểm này cũng là ám chỉ chúng ta sẽ tìm đến vị trí đã định lúc hơn năm giờ, nên không có khả năng tìm một hộp thư bất kỳ, nếu không phải người nhà có vấn đề, có khả năng manh mối đó có quan hệ đến tiểu khu này, hay là chữ cùng số này…

- Cơ số hai!

Không đợi Nam Mộ nói xong, Vương Toàn Dập chỉ vào con số trên bảng trắng, thốt lên.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, lúc đi qua người Thẩm Toán còn mang theo một cơn gió, sau đó lấy bút trong tay Nam Mộ, viết dãy số này đằng sau 101101, tính ngang bằng.

Cuối cùng, anh ta viết xuống vài số.

45.

- 101101, từ cơ số hai đổi thành thuật toán, sẽ là 45.

Vương Toàn Dập có chút hưng phấn:

- Chắc chắn hung thủ có ý này.

- Nhưng số 45 này có ý gì? Chẳng lẽ… Là tuổi của hung thủ?

- Nói đi nói lại, những người bị hại vào bốn năm trước, rất nhiều người đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh, lúc đó hung thủ cũng phải 41 tuổi, càng già càng dẻo dai không được khoa học lắm…

Vương Toàn Dập nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, nói.

Nam Mộ lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta, sau đó mở miệng nói:

- 45 chưa hẳn là tuổi, một vài số có thể đại biểu rất nhiều thứ, có khả năng là thời gian, thậm chí là giờ, hay là số lượng…

- Số lượng người bị hại.

Ngón tay thon dài của Lục Kỳ chạm vào chiếc cốc, mu bàn tay hơi cong, giống như có một lực lượng, áp lực trong đó.

Lúc Lục Kỳ nói xong, trong chớp mắt tầm mắt Nam Mộ chuyển về phía anh ta, bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đen tuyền của cô như có ánh sáng lóe lên.

- Số lượng người bị hại? Bốn mươi lăm người?

Đường cong gương mặt Hình Lệ căng lên gượng gạo lần hai.

- Giả thiết bây giờ Tarot có quan hệ với vụ án liên hoàn bốn năm trước, Tarot xuất hiện là kỵ sĩ tài ba, mà vụ án thứ nhất và thứ hai, phân biệt tượng trưng cho chiến tranh và giết chóc, vậy vụ án lần này, hẳn là tượng trưng cho kỵ sĩ đói khát.

- Vương Toàn Dập, điều tra các vụ án mạng có liên quan đến thực phẩm, thực vật trong bốn năm, hơn nữa số lượng người bị hại là 45 người.

Nam Mộ nói xong, nâng mắt nhìn Lục Kỳ.

Anh ta gật gật đầu, vẫn duy trì tư thế ngồi vừa rồi không thay đổi.

- Không cần điều tra…

Vừa mới nghe Nam Mộ nói điều tra các vụ án mạng có liên quan đến thực phẩm, thực vật trong bốn năm, sắc mặt Thẩm Toán trầm xuống:

- Là vụ án mạng ba năm trước, ở cô nhi viện Mộng Viên.

Khi Thẩm Toán nói chuyện, Vương Toàn Dập đã tìm được tin tức liên quan đến vụ án cô nhi viện Mộng Viên

- Cô nhi viện Mộng Viên là một cô nhi viện tư nhân, đứa bé trong cô nhi viện, phần lớn đều là cô nhi tàn tật, ba năm trước cô nhi viện Mộng Viên xảy ra một chuyện tất cả các đứa bé đều bị ngộ độc thức ăn, lúc đó số lượng người bị hại là… Không đúng…

Vương Toàn Dập nhìn màn hình máy tính, khi đọc đến đó vỗ đầu một cái, bỗng nhiên dừng lại.

- Số lượng người bị hại là 44…

Vương Toàn Dập cau mày, vẻ mặt khó hiểu:

- Sao lại thiếu một người? Không phải là 45 sao?

- Còn một người nữa, là phó viện trưởng cô nhi viện, năm đó sau khi xảy ra chuyện này, phó viện trưởng tự sát, còn để lại một bức di thư, nói có lỗi với sự tin tưởng của viện trưởng, có lỗi với những đứa bé.

Thẩm Toán giải thích.

Nam Mộ ở một bên nghe, im lặng đến mức dường như không có bất luận cảm giác tồn tại gì, mãi đến khi Thẩm Toán nói xong, bỗng nhiên cô lắc lắc đầu:

- Vẫn không đúng.

- Nếu 45 là đại biểu số lượng người bị hại, hung thủ sẽ không cho cả phó viện trưởng tự sát vào.

- Có lẽ hung thủ không chỉ số lượng người bị hại, mà chỉ những người dính dáng đến vụ án năm đó? Như vậy là đúng rồi.

Hình Lệ nói.

- Sẽ không.

Nam Mộ quay đầu nhìn Hình Lệ, đôi mắt đẹp phát sáng:

- Nếu là như vậy, thêm một Tarot đại biểu cho người chết, số lượng không chỉ là 45 rồi.

- Vậy… 45 này, rốt cuộc là có ý gì?

*

Trên đường Nam Mộ đi về nhà, vậy mà lại mưa.

Buổi sáng Tần Cận Bắc đưa cho cô một cái ô, không biết bị cô vứt đi đâu rồi, cô nhìn cửa lớn tiểu khu gần ngay trước mắt, hai tay trống không giơ lên, che trên đỉnh đầu, bước chân nhanh hơn, chạy vào cửa.

Cuối cùng cũng vào thang máy, toàn thân cô đã sớm ướt sũng.

Lúc đi từ thang máy ra, trước mắt chợt tối sầm lại, cô nhẹ nhàng giậm chân, đèn cảm ứng không có sáng lên.

- Lại hỏng rồi.

Nam Mộ nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào hành lang chiếu sáng phía trước, tiếp tục đi đằng trước.

Đèn cảm ứng trong tiểu khu thường xuyên bị hỏng, cô sớm đã quen rồi, cũng chẳng muốn lấy điện thoại ra chiếu sáng.

Cô ngựa quen đường cũ lần mò ổ khóa, khi chuẩn bị mở cửa bỗng nhiên cửa đối diện mở ra.

Ngọn đèn sáng trưng trong phòng khách chiếu đến, đột nhiên sáng tối thay đổi, làm cô không thể thích ứng được, híp híp mắt.

Ngay sau đó, bỗng nhiên mắt của cô bị người ta giơ tay che lấy.

Động tác Tần Cận Bắc lấy tay che khuất đôi mắt cô rất dịu dàng, vừa nhanh lại chuẩn; cánh tay ôm lấy eo cô, sức lực mạnh kinh người.

- Anh muốn làm như vậy từ lâu rồi.

Khi anh nói chuyện, hầu kết cách cô rất gần, gần đến mức, thậm chí cô có thể cảm nhận được hầu kết anh rung động.

Tiếng nói trầm thấp lại ái muội này, chậm rãi lọt vào tai cô, giống như sinh ra dây mây, quấn quanh trái tim của cô.

Đầu óc cô trống rỗng, cô giống như quên cả phản kháng và hô hấp.

Nam Mộ cứ bị Tần Cận Bắc đè ở trên tường như vậy, che đôi mắt cô, hôn mãnh liệt.

Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt lại triền miên, cuối cùng anh nhẹ nhàng liếm láp đôi môi hơi sưng đỏ của cô.

Cảnh tượng này, Tần Cận Bắc nghĩ đến lâu rồi.

Chắc là vào buổi tối bốn năm trước, cô mặc áo lông lá xù xì, mượn danh nghĩa là sợ tối muốn vào phòng anh.

Bộ dạng cô trốn ở góc tường, giống như là động vật nhỏ vẫn còn sợ hãi, nhưng không nhịn được đánh bạo muốn tới gần anh.

Lúc ấy trong khoảnh khắc ngọn đèn sáng lên, Nam Mộ giơ tay che kín mắt theo bản năng.

Tần Cận Bắc cũng không biết, vì sao cảnh tượng đó, sau này anh vẫn không thể quên được.

Sau đó trong bốn năm, khuôn mặt trẻ tuổi lại sống động tươi đẹp, chắc là ánh sáng duy nhất có thể thấy trong bóng đêm của anh.

Cho đến lúc này, cuối cùng Tần Cận Bắc cũng hiểu rõ, vì sao anh không thể quên được cảnh tượng đó.

- Tiểu Mộc Đầu, anh rất nhớ em.

Tiếng nói trầm thấp áp lực của anh vang lên bên tai cô, xông thẳng vào màng tai cô.

Một giây này, sợi dây quấn quanh trái tim cô, giống như càng chặt hơn vừa rồi.

-----------

Dịch: Dao Linh

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.09901 sec| 2409.961 kb