Chuyện là như thế này, lúc đầu viện mồ côi của chúng tôi không có nhiều trẻ em như vậy, chỉ khoảng 30 bé. Từ một lúc nào đó khoảng ba năm trước, đột nhiên lên mấy đứa trẻ. Trong thời gian ngắn có vài công trình, vật dụng không theo kịp. Lúc ấy Tôn viện phó bỗng nhiên mua về một bộ đồ ăn dùng một lần, nói là giá cả thấp, lại có thể dùng ngay. Lúc đó dùng những bộ đồ ăn kia một thời gian, cũng không có vấn đề gì. Ai ngờ qua một lúc, đột nhiên lần lượt có trẻ con bị bệnh. Ký giả lúc ấy đến đưa tin, vừa đến thấy vậy liền nói là bị ngộ độc thực phẩm tập thể. Nhưng sau khi mấy đứa bé được đưa đến bệnh viện khám, kiểm tra ra là do bị bệnh. Những đứa bé nhỏ tuổi trong viện, sức đề kháng kém, nên đều nhiễm bệnh tay chân miệng...

Diêu Ca nói đến đây, cúi đầu xuống.

Chờ khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, Nam Mộ mơ hồ thấy được hốc mắt cô gái đã đỏ hồng.

⁃Tình huống của mấy đứa trẻ ở đây, các anh cũng biết đấy. Đứa bé nhỏ như vậy, ngã bệnh rất khó chịu, rất nhiều lời đều nói không ra hơi. Lúc ấy tôi nhìn thấy những mấy bé như vậy, trong lòng thật khó chịu...

Mắt thấy Diêu Ca lại chững lại lần nữa, Nam Mộ cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ.

⁃Chuyện này mới xảy ra ba ngày, Tôn viện phó liền tự sát. Bộ đồ ăn dùng một lần trước đó cô ấy mua, sau này cũng không thấy nữa. Chuyện năm đó căn bản không phải là ngộ độc thức ăn tập thể. Đồ bọn nhỏ ăn, chúng tôi cũng đều kiểm tra qua, không có khả năng có vấn đề. Đã không phải là vấn đề của món ăn, vậy chỉ có thể là vấn đề của bộ đồ ăn kia. Thế nhưng mãi vẫn không tìn được bộ đồ ăn đó. Khi đó tôi không muốn chuyện này phức tạp thêm, liền không nói gì nữa.

Hốc mắtDiêu Ca phiếm hồng, đã có vài giọt nước mắt chực rơi:

⁃Lúc đó không phải là cả 44 đứa bé đều phải bị bệnh, nhưng đúng thực là đều xuất hiện những triệu chứng không tốt theo nhiều cấp độ khác nhau. Sau đó khi đi bệnh viện kiểm tra, mới biết được là chuyện gì xảy ra. Thế nhưng trước đó đã đưa tin, nói là ngộ độc thực phẩm, về sau Tôn viện phó lại không cho tôi nói... Tôi cũng không nói nữa...

⁃Tôi biết, tôi không nên lừa mọi người. Nhưng nếu tra ra được chuyện năm đó chỉ vì một mình Tôn viện phó khiến cho toàn bộ viện mồ côi muốn bị đóng cửa, những đứa trẻ kia phải làm sao bây giờ? Những đứa trẻ này, chỉ có mấy đứa vốn là được chuyển từ viện mồ côi khác tới, nếu như viện mồ côi đóng cửa, sau cùng người đáng thương nhất, không phải những đứa trẻ này sao.

-------

Sau khi rời khỏi viện mồ côi, thanh âm của Diêu Ca vẫn lặp đi lặp lại, âm vang bên tai Nam Mộ.

"Nếu như viện mồ côi của chúng tôi đóng cửa, sau cùng người đáng thương nhất, không phải là những đứa trẻ này sao..."

Bầu không khí trong xe ngột ngạt khác thường, Nam Mộ không nói lời nào ngồi một chỗ, thái độ bất thường.

⁃Sư phụ, bình thường đều là em nói, lần này có thể nghe phân tích của anh một chút được không?

Qua một hồi lâu, Nam Mộ cuối cùng cũng chủ động mở miệng.

⁃Nguyên nhân cái chết của Tôn Á Nam có điểm đáng ngờ. Căn cứ theo lời Diêu Ca, năm đó có vài đứa bé nhỏ tuổi bị bệnh tay chân miệng. Bệnh này đại khái trong thời gian một tuần mới khỏi hẳn, Tôn Á Nam lại lựa chọn tự sát ba ngày sau khi sự việc xảy ra. Cô ấy không quan tâm đến bệnh tình của mấy đứa trẻ, lại áy náy đến mức lựa chọn tự sát?

Sắc mặt Lục Kỳ bình tĩnh, nói thẳng vào điểm quan trọng.

Tiếng nói của anh mát lạnh, giống tiếng suối nước róc rách chảy, giọt nước từ nơi cao rơi xuống gây ra tiếng động.

Nam Mộ gật gật đầu, tiếp lời Lục Kỳ:

⁃Sau khi Tôn Á Nam uống thuốc ngủ, lại mở khí ga tự sát, nhìn cô ta như là một lòng muốn chết. Điềm này cũng rất kỳ quái.

Cô có thể hiểu, Tôn Á Nam vì áy náy mà lựa chọn tự sát. Thế nhưng đúng như Lục Kỳ nói, Tôn Á Nam thậm chí không thèm để ý đến bệnh tình và quá trình chữa trị của mấy đứa bé, lại áy náy đến mức trong thời gian ngắn như vậy, một lòng muốn chết.

Điểm ấy, thực sự rất khả nghi.

Lục Kỳ ngồi một chỗ, đưa tay nhẹ nhàng giật giật cổ áo:

⁃Bộ đồ ăn dẫn đến việc 44 đứa trẻ phát bệnh tập thể. Đứa nhỏ tuổi một chút thì bị tay chân miệng. Bệnh tay chân miệng lây nhiễm thông qua đồ ăn, và cả những đồ vật từng tiếp xúc với virus. Trên kiểu bộ đồ ăn nào sẽ có tay chân miệng virus đây?

Mà còn, đây không phải là tình huống ngẫu nhiên.

Ba năm trước, trên một nhóm bộ đồ ăn số lượng không nhỏ, mang theo rất nhiều vi khuẩn chủng loại khác nhau và virus truyền nhiễm, loại tình huống này, chỉ có thể tồn tại ở một nơi.

⁃Bệnh viện!

Đôi mắt xinh đẹp của Nam Mộ bỗng dưng sáng lên.

Một giây sau, sắc mặt của cô lại trầm xuống:

⁃Sư phụ...

⁃Đám bộ đồ ăn dùng một lần đó, rất có thể là được chế thành từ phế phẩm chữa bệnh.

Lục Kỳ nói xong, lại giật giật cổ áo một chút.

Động tác nhỏ này không thoát khỏi đôi mắt của Nam Mộ.

44 đứa trẻ bị tàn tật, tại nơi chúng vốn nên được chăm sóc chu đáo như viện mồ côi này, lại bị bệnh tập thể. Mà những đứa trẻ này khác với người thường, có những lúc, thậm chí bọn nó ngay cả đau đớn cũng không biết phải biểu đạt như thế nào.

Đối mặt với vụ án như thế này, không ai có thể thờ ơ mà điều tra.

Sở dĩ nhìn Lục Kỳ có vẻ lãnh đạm trầm ổn, chỉ là vì khả năng tự chủ của anh so với cô tốt hơn.

Thế nhưng động tác cực lực ức chế kia, lại tiết lộ cảm xúc của Lục Kỳ.

--------

Trên đường Lục Kỳ và Nam Mộ trở về từ viện mồ côi Mộng Viên, Vương Tuyền Dập cùng Hình Lệ nhận được điện thoại của Lục Kỳ, chạy tới nhà mẹ của Tôn Á Nam.

Mẹ Tôn Á Nam sống ở khu tái định cư, thời gian làm việc buổi chiều là 2-3 giờ. Trong khu cư xá vắng ngắt, ẩn giữa tàng cây xanh lẻ tẻ có mấy lá khô héo, nhìn có mấy phần tiêu điều.

Khi cánh cửa đối diện Hình Lệ và Vương Tuyền Dập mở ra, đứng trong phòng đứng là một người phụ nữ gầy gò cao cao.

⁃Tôn Á Thà?

Vương Tuyền Dập tìm hiểu được tình huống cơ bản trong nhà Tôn Á Nam từ chỗ Lục Kỳ. Sau khi Tôn Á Nam tự sát, cha của cô bị kích thích khiến tinh thần thất thường, về sau thì qua đời.

Không bao lâu sau, mẹ Tôn Á Nam bị trúng gió, bệnh liệt nửa người, Tôn Á Thà liền chuyển tới ở cùng với mẹ, thuận tiện chiếu cố cho mẹ mình.

⁃Cảnh sát.

Hình Lệ đưa ra thẻ cảnh sát ra.

⁃Tôn tiểu thư, chúng tôi tới là muốn hỏi một chút về chuyện năm đó của chị cô.

Nhắc đến Tôn Á Nam, sắc mặt Tôn Á Thà bỗng dưng cứng đờ, cô nhìn hai người đàn ông xa lạ trước mắt. Một lát sau, bỗng nhiên "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Vương Tuyền Dập cùng Hình Lệ liếc mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, Vương Tuyền Dập lại đưa tay lên gõ cửa lần nữa.

⁃Chị tôi đã chết rồi, các người còn muốn thế nào nữa?

Tay Vương Tuyền Dập còn chưa chạm đến cửa chống trộm, cửa trong lại bị kéo ra lần nữa.

Gương mặt Tôn Á Thà lạnh lùng:

⁃Đúng! Năm đó chị tôi quả thực đã làm sai. Thế nhưng chị ấy đã chết rồi, sự tình đã sớm kết thúc, không thể để cho chúng tôi yên ổn sinh sống được sao?!

⁃Tôn tiểu thư, cô đừng kích động, sự việc của chị cô có liên quan với một vụ án chúng tôi đang điều tra gần đây, chúng tôi chỉ muốn hỏi vài vấn đề...

Vương Tuyền Dập muốn trấn an Tôn Á Thà.

⁃Lại có người chết? Nếu như không phải như thế, các ngươi căn bản sẽ không thèm quan tâm chị tôi đến cùng có đúng là tự sát không, phải không?

Bầu không khí giằng co một lát.

⁃Tôn tiểu thư, lúc trước chị cô tự sát, ngoại trừ chữ viết trên di thư không giống với bình thường, còn có điểm bất thường nào khác không?

Hình Lệ kìm chế tính tình, cố gắng biểu lộ nét mặt như hoà.

⁃Có, có rất nhiều. Ví dụ như về sau cha tôi đau lòng qua đời, mẹ tôi thì bị trúng gió. Còn có cả ký giả đến giả làm người tốt, tới cửa quyên góp giúp chúng tôi, vừa quay đi liền truyền sự việc của chúng tôi ra ngoài. Kết quả là dân mạng bình luận nói nhà chúng tôi xảy ra chuyện này đều là báo ứng, là chị tôi không tích đức, khiến cha mẹ mình bị hại! Cái này có tính là điều bất thường không, ngài cảnh sát?

Thanh âm Tôn Á Thà lãnh đạm, còn lộ ra mấy phần châm chọc.

⁃Tôn tiểu thư, chúng tôi cũng muốn tìm ra chân tướng. Nếu như cái chết của chị cô còn có điểm đáng ngờ nào khác, hi vọng cô có thể nói cho chúng tôi biết.

Hình Lệ nhìn Tôn Á Thà trước mắt nói lời châm chọc cay nghiệt, trong mắt lại tích tụ dần một tầng sương mù, cỗ khí tức giận trong lồng ngực nháy mắt liền tiêu tán.

⁃Nếu như quả thật có nội tình khác, chỉ cần cô phối hợp, chúng tôi mới có thể đòi lại công bằng cho chị cô, cô ấy mới có thể yên nghỉ.

Người phụ nữ cúi thấp đầu, trầm mặc một hồi lâu, thanh âm trầm thấp buồn bực, cuối cùng lựa chọn phối hợp:

⁃Đúng là có một việc, không biết có liên quan hay không. Năm đó chị tôi có một người bạn trai, nói là điều kiện cũng không tệ lắm, hình như là làm kinh doanh, có một công ty riêng. Chị tôi nói là quen biết trong lúc làm việc. Lúc đầu đã nói chắc chắn sẽ mang về nhà ra mắt, kết quả chị tôi lại... Sau đó tôi cũng không thấy được người đàn ông này nữa, đến cả lễ tang của chị tôi cũng không gặp được.

Hình Lên quay đầu, liếc mắt nhìn nhau với Vương Tuyền Dập.

Năm đó Tôn Á Nam có một người bạn trai tình cảm ổn định, nhưng sao sau khi Tôn Á Nan tự sát, lại mai danh ẩn tích.

0.09736 sec| 2420.383 kb