Ánh mặt trời buổi chiều vô cùng gay gắt, từ hành lang đi ra, Nam Mộc bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, theo phản xạ hơi híp mắt lại.

- Sư phụ.

Sau khi đi một đoạn, cô bỗng cảm thấy bên cạnh mình thiếu thiếu, ngoảnh lại, vậy mà lại thấy Lục Kỳ bị mình bỏ xa một đoạn.

- Sư phụ, có phải anh đã nghĩ ra cái gì rồi không?

Người đàn ông im lặng đứng đó, trong phạm vi tầm mắt, đột nhiên có một nhân viên chuyển phát mặc đồng phục làm việc xuất hiện.

Lục Kỳ nheo mắt.

- Nét chữ của Quan Nhất Đan hơi giống Tôn Á Nam, nhưng độ nghiêng của chữ, chỗ nét bút chuyển hướng thì có sự khác biệt.

Nam Mộc nhìn nhân viên chuyển phát đang vội vàng đi qua trước mặt mình, nhớ lại lúc nãy tới nhà Quan Nhất Đan, bà ta đang điền đơn chuyển phát.

Mà trước khi đến cô nhi viện, cô và Lục Kỳ đã xem qua sổ ghi chép của Tôn Á Nam.

Nét chữ của Quan Nhất Đan, đúng là có hơi giống Tôn Á Nam, nhưng lại không phải giống y hệt.

Một ý nghĩ đã mơ hồ lóe lên trong đầu Nam Mộc.

Năm đó em gái Tôn Á Nam có nói, nét chữ trong di thư Tôn Á Nam để lại hơi khác bình thường, nhưng vì không có bằng chứng gì, nên cái chết của Tôn Á Nam cuối cùng bị xác định là tự sát.

Tuy nhiên, về việc bức di thư đó rốt cuộc có phải là ngụy tạo hay không, đó vẫn còn là nghi vấn.

- Vừa nãy em có hỏi Quan Nhất Đan, trước khi Thạch Vĩnh Niên mất tích, có lúc nào tỏ ra khác thường hay không, hình như bà ta không muốn đề cập tới cậu họ của Thạch Vĩnh Niên là lão Quách, sau đó khi con trai bà ta nhắc đến nghề nghiệp của lão Quách, Quan Nhất Đan có vẻ không vui vì con trai nhiều lời, nhắc đến chuyện liên quan đến lão Quách, sắc mặt Quan Nhất Đan cũng hơi mất tự nhiên.

Nam Mộc nhớ lại tình cảnh khi nói chuyện với Quan Nhất Đan ban nãy.

- Giả sử Quan Nhất Đan biết về vụ giao dịch giữa xưởng gia công của Thạch Vĩnh Niên và trạm thu hồi phế phẩm của lão Quách năm đó, lấy rác thải y tế gia công thành dụng cụ ăn uống dùng một lần, kết quả dẫn tới việc bọn trẻ ở viện phúc lợi nhiễm bệnh tập thể.

- Sau khi chuyện xảy ra, lão Quách và Thạch Vĩnh niên phát sinh tranh chấp, bên Thạch Vĩnh Niên thì đang cần tìm người thí tội, thế là ông ta dứt khoát đẩy người tình của mình là Tôn Á Nam ra, mưu đồ giết chết Tôn Á Nam, còn bảo Quan Nhất Đan ngụy tạo di thư, ngụy trang hiện trường thành vụ tự sát của Tôn Á Nam, khi ông ta tưởng rằng mình có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại bị sát nhân liên hoàn khi ấy tìm thấy, đồng thời bị giết hại.

Nam Mộc dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Thạch Vĩnh Niên mất tích ba năm rồi, dựa theo lời Quan Nhất Đan, sau khi Thạch Vĩnh Niên mất tích, cậu họ của ông ta, lão Quách, cũng không xuất hiện nữa, nói cách khác, hai người đó, rất có thể đều đã bị giết hại.

So với Thạch Vĩnh Niên, lão Quách là một kẻ không được chào đón, cho dù là ở đây, hay ở quê nhà.

Nói cách khác, cho dù lão Quách thực sự mất tích, cũng chưa chắc đã có người báo cảnh sát.

- Còn một điểm nữa, Quan Nhất Đan nói bà ta không quen Tôn Á Nam, chắc chắn là nói dối.

Trong quá trình nói chuyện với Quan Nhất Đan, đây không phải lần duy nhất bà ta cố gắng che giấu gì đó, vẻ mặt và phản ứng của bà ta, đều rất gượng gạo.

Nhưng điều quan trọng hơn là, lần này Lục Kỳ đã đào cho bà ta một cái hố.

- Bọn trẻ ở viện phúc lợi ngộ độc thực phẩm, Tôn Á Nam tự sát, đều là chuyện xảy ra từ ba năm trước, ban đầu Quan Nhất Đan giả vờ không quen Tôn Á Nam, nhưng sau khi em đưa ra một sai lầm, bà ta vậy mà lại lập tức phản ứng lại, còn bắt đầu chỉ trích Tôn Á Nam.

Nam Mộc nhìn gò má Lục Kỳ, cười nói:

- Sư phụ, trông anh đàng hoàng đứng đắn thế này, vậy mà cũng thích đào hố người khác ghê.

Lục Kỳ bỗng quay sang nhìn cô, mỉm cười ấm áp tựa như gió xuân.

Một giây sau, người đàn ông giơ tay, búng nhẹ một cái vào trán cô:

- Không biết lớn nhỏ.

*

Sở cảnh sát

Thẩm Toán ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước bảng trắng.

- Vâng, trải qua sự đào sâu khai thác và suy xét, cùng với nhiều lần cân nhắc của tôi, hiện tại tình tiết vụ án đã sáng tỏ, ông chủ xưởng gia công bộ dụng cụ ăn uống Thạch Vĩnh Niên và Tôn Á Nam khi đó có quan hệ nam nữ bất chính, ông ta đã lừa Tôn Á Nam mua bộ dụng cụ ăn uống dùng một lần, sau khi mọi chuyện bại lộ, Thạch Vĩnh Niên sắp xếp giết chết Tôn Á Nam, còn ngụy trang hiện trường thành Tôn Á Nam tự sát.

Thẩm Toán chỉ một vài cái tên trên bảng, vạch hai nét như rồng bay phượng múa, hắng giọng, nói tiếp:

- Thạch Vĩnh Niên đã lập ra một kế hoạch chặt chẽ, bảo vợ của mình là bà Quan Nhất Đan, ngụy tạo di thư của Tôn Á Nam, nhưng đáng tiếc...nếu vụ án năm đó có tôi tham gia, chắc chắn tôi chỉ liếc mắt là nhìn ra ngay vấn đề.

- Những chuyện anh Thẩm nói, chẳng phải là do đội trưởng Lục và Đầu Gỗ vừa điều tra được sao, từ bao giờ lại thành anh Thẩm nghĩ ra thế....

Cách đó không xa, Hình Nghiêm xích lại gần Vương Toàn Dập, thầm thì bên tai hắn.

Vương Toàn Dập cúi đầu nhịn cười, vai không ngừng run rẩy, đợi đến khi hắn nhịn được trận cười, mới vỗ vỗ vai Hình Lệ.

- Tốt nhất là cậu nói lớn tiếng lên, cho ông chú Thần Côn cũng nghe thấy.

Dứt lời, Vương Toàn Dập lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thẩm Toán.

- Hay lắm chú Thần Côn, cứ thế này thì chú sắp phá được án đến nơi rồi, cần gì đội trưởng Lục với Đầu Gỗ nữa.

- Ầy, không thể nói thế được.

Thẩm Toán khoát khoát tay, chính trực đứng đắn nói:

- Nhưng mà đám thanh niên các cậu, đúng là không có kinh nghiệm và quan điểm độc đáo bằng mấy đồng chí già chúng tôi, lần này nếu để tôi đi cùng đội trưởng Lục....

Ngoài cửa đang yên tĩnh, bỗng có tiếng bước chân truyền đến, Thẩm Toán dừng lại, rồi đột nhiên cất cao giọng.

- Tôi thấy đội trưởng Lục rất có trình độ, nhận thức rõ tầm quan trọng của việc rèn giũa người mới, cậu xem lần này đội trưởng Lục đưa Đầu Gỗ đi tìm Quan Nhất Đan, Đầu Gỗ nhìn ra bao nhiêu là vấn đề, thanh niên hay có góc nhìn và tư duy mới mẻ mà, bồi dưỡng tốt, tương lai sẽ vô cùng rộng mở.

Đằng kia, Vương Toàn Dập nhịn cười đến mức sắp nội thương tụm lại một chỗ với Hình Nghiêm, bả vai liên tục run rẩy, Nam Mộc vừa đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt cô đảo quanh ba người một vòng, nhanh chóng tưởng tượng ra tình huống vừa rồi.

0.09058 sec| 2394.148 kb