Lúc đám người Nam Mộc đi ra từ đội cảnh sát hình sự, chân trời lại đã nổi lên mưa phùn.
Mùa này ở Nam Giang thành phố, mưa ngược lại còn nhiều hơn cả mùa hè.
Lục Kỳ có việc đi trước. Trong đám người còn thừa lại Vương Tuyền Dập, Hình Lệ, Thẩm Toán, còn có Nam Mộc.
Thân hình nhỏ bé xinh đẹp của Nam Mộc ở giữa một đám đại lão gia, đặc biệt chói mắt. Dùng câu Vương Tuyền Dập thường xuyên nói với cô thì chính là:
- Bời vì thấp đến rất đặc biệt, cho nên nhìn đặc biệt thấp.
Kho đoàn người đang tiến về phía trước, Nam Mộc từ xa đã nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen quen thuộc kia đậu ở ven đường.
Cô thu tầm mắt lại, quyền tâm làm như không nhìn thấy. Chẳng được bao lâu, Vương Tuyền Dập lại tới gần bá vai cô
- Tiểu Mộc Đầu, chúng ta đã rất lâu không ăn cơm cùng nhau rồi. Tối nay qua đây một chuyến đi?
- Tiểu Vương à, cánh tay này của cháu, 10 phút sau có khả năng sẽ bị gãy đấy.
Thẩm Toán vừa đảo ánh mắt lành lạnh qua cánh tay Vương Tuyền Dập, vừa bấm ngón tay làm động tác coi bói.
Vương Tuyền Dập quăng qua một ánh mắt xem thường:
- Chú Thần Côn à, nếu lần này chú có thể bói ra đúng, cháu sẽ mua điểm tâm cho chú một tuần!
- Một tháng!
- Thôi được rồi, một tháng thì một tháng. Vậy chú nói đi, dựa vào cái gì 10 phút sau cánh tay cháu sẽ gãy...
Vương Tuyền Dập còn chưa nói xong, liếc xéo qua một cái đã thấy Tần Cận Bắc đang đi từ phía bên kia đường cái tới, đầu lưỡi bỗng nhiên như bị xoắn lại.
Lưng anh mát lạnh, động tác cứng đờ thu hồi cánh tay lại, vẫn không quên sửa sang lại cho Nam Mộc cổ áo đã bị anh làm loạn lên.
- Cái đó... Hình Lệ! Chúng ta đi thôi!
Nam Mộc nhìn Vương Tuyền Dập trong nháy mắt đã sợ hãi chạy đi mất, có chút buồn cười.
Mộtlần nữa gặp được Tần Cận Bắc, phảm ứng của Hình Lệ so với lần trước tỉnh táo hơn một chút. Anh đứng tại chỗ, mặt không thay đổi nhìn Tần Cận Bắc đang dần dần đến gần.
- Chúng ta tán ngẫu một chút.
Ánh mắt sáng rực của Tần Cận Bắc rơi trên mặt Nam Mộc.
Vóc dáng anh rất cao, mỗi lần nói chuyện, Nam Mộc đều phải ngửa đầu nhìn anh. Khí thế vốn rất đoan chính ngăn ngắn cũng vì động tác này mà sụp đổ trong nháy mắt.
"Anh với tôi không có chuyện gì tốt để nói cả." Lời Nam Mộc muốn nói đã đến bên miệng, nhưng phiền là bên cạnh vẫn còn nhiều người như vậy, sau cùng lại trở thành:
- Chúng tôi muốn đi ăn cơm, có chuyện gì thì đợi hôm khác rồi nói sau.
- Tiểu Mộc Đầu, cháu xem này, mấy đại lão gia chúng tôi ăn cơm, khẩu vị cũng không hợp với cháu. Cháu như người mù còn muốn xem náo nhiệt cái gì?! Đã sớm nói không nên mang cháu theo, cháu lại không nghe. Thầy Tần đến rất đúng lúc, hai người có chuyện gì, vừa ăn vừa nói đi.
Thẩm Toán nói xong, khẽ đẩy đẩy người Nam Mộc về phía Tần Cận Bắc.
Nam Mộc quay đầu trừng Thẩm Toán một cái. Cái trừng này trừng rất tốt, không những Thẩm Toán, ngay cả Vương Toàn Dập cũng hung hăng phất tay với cô, ra hiệu cô mau đuổi theo, bám sát lấy Tần Cận Bắc.
Khuôn mặt Vương Toàn Dập lộ vẻ đau khổ, khi phất tay còn vuốt ve cánh tay mình, sau đó làm động tác cúi chào với Nam Mộc.
Ý tứ đó giống như đang nói, nếu cô không đi, cánh tay của anh thật sự sẽ không giữ được.
Nam Mộc thu tầm mắt lại, không thèm nhìn Tần Cận Bắc, đi thẳng về bên kia đường cái.
- Chú Thần Côn, sao chú có thể không có lập trường như vậy!
Mắt thấy Tần Cận Bắc và Nam Mộc đã đi xa, nỗi lo lắng trong lòng Vương Toàn Dập cuối cùng cũng rơi xuống
- Tiểu Mộc Đầu đi theo đội trưởng Tần chú cũng tác hợp,bây giờ đi theo Tần Cận Bắc chú cũng tác hợp...
- Cháu thì biết cái gì!
Thẩm Toán liếc mắt một cái:
- Tiểu Mộc Đầu tuy là đồ đệ đội trưởng Lục một tay dạy dỗ, nhưng cậu ta căn bản không có ý đó. Cháu nhìn xem, tính tình này của con bé cùng với Tần Cận Bắc đơn giản là như đúc ra từ cùng một khuôn. Cháu nói thử đi, còn có cảnh sát nào khi viết khẩu cung sẽ vẽ hình con rùa nữa?
Vẽ một con rùa, lại xoay bút. Khi Nam Mộc viết khẩu cung, hầu như lúc nào cũng sẽ vẽ một con rùa, thế nhưng gần như không bao giờ làm chậm trễ việc ghi chép.
Nhìn Nam Mộc lúc nào cũng có chút tản mạn chậm chạp, nhưng lại không làm chậm trễ việc chính. Bộ dạng đó thật đúng là như được đúc ra từ một khuôn với Tần Cận Bắc.
-----------
Sau khi Nam Mộc lên xe, mưa ngoài cửa sổ bỗng nhiên rơi nặng hạt thêm.
Hạt mưa đập vừa cửa kính tạo ra tiếng "lốp đốp", càng làm nổi bật sự yên tĩnh trái ngược trong xe.
Tần Cận Bắc vẫn trầm mặc bên cạnh bỗng nhiên đốt một điếu thuốc. Nam Mộc ngửi được mùi khói, quay đầu, thuận tay giật lấy điếu thuốc của anh.
- Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ.
- Tôi nói là sức khoẻ của tôi.
Trông thấy khóe môi anh mơ hồ cong lên, Nam Mộc lại bồi thêm một câu.
- Anh có gì muốn nói với tôi?
Ánh mắt Nam Mộc rời khỏi đôi môi của Tần Cận Bắc, gương mặt hơi nóng lên. Trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh buổi tối mấy ngày trước, anh ấn cô lên tường mà hôn.
Đó là lần đầu tiên Tần Cận Bắc hôn cô, mạnh mẽ lại triền miên. Đến sau cùng, cả người cô mềm đến nỗi không đứng thẳng được.
Chờ đến khi anh thật vất vả mới buông cô ra, cô lập tức mở cửa, khoá Tần Cận Bắc ở bên ngoài.
--------
Dịch: Dao Linh
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo