Chuyện của bốn năm về trước, Hình Lệ nói đến đây đột nhiên dừng.

Đứng ngoài cửa, những hồi ức của Nam Mộc cũng theo đó mà ngừng lại.

- Sau đó thì sao?

Hình Lệ đang nói đến chỗ đặc sắc nhất liền ngừng lại, điều này khiến Vương Toàn Dập phát điên, hỏi:

- Sau đó thì thế nào?

- Sau đó tổ chuyên án đã điều tra ra, năm ấy Phó viện trưởng trường Luật đại học Nam Sư Trâu Sư Kiệt là một kẻ thích ngược đãi người khác, thế nhưng hai cô gái khi đó không tình nguyện ra làm chứng tội trạng của Trâu Sư Kiệt."

Năm ấy, hai người Kiều Du và Lý Lạc Nhiên bị Trâu Sư Kiệt xâm hại đều từ chối ra làm chứng chỉ ra tội trạng của Trâu Sư Kiệt. Thật ra hành động của hai cô gái ấy không đáng trách, chẳng qua cũng chỉ là những cô gái mới hai mươi tuổi, đương nhiên các cô sẽ cật lực muốn quên đi những ký ức không dám nhớ lại kia rồi.

Không có ai nguyện ý lại lần nữa đối mặt, nhất là khi thứ các cô đối mặt không chỉ là hồi ức bị xâm hại năm đó, mà còn cả những ánh mắt khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

Giọng nói của Hình Lệ lại kéo suy nghĩ của Nam Mộc trở lại quãng thời gian bốn năm trước.

*

- Kiều Du và Lý Lạc Nhiên không muốn ra làm chứng về tội ác của Trâu Sư Kiệt, Ông Duyệt ngược lại rất phối hợp, nhưng Chương Dụ Hoa đã chết rồi. - Khi đang nói chuyện, vẻ mặt của Lương Thu Hòa cũng rất khó coi.

Mạnh Vĩ đột ngột quơ điện thoại trước mặt mọi người.

- Khoảng một giờ trước trên mạng có người đăng bài viết nói Phó viện trưởng trường Luật đại học Nam Sư và giáo sư xâm phạm nữ sinh, nữ sinh bị ép phải nhảy hồ tự sát, hiện giờ đã tạo thành mấy tiêu điểm trên Weibo, đứng đầu tin nóng rồi.

Sau khi được đăng trên Weibo, trên mạng có rất nhiều bình luận chứa sự căm phẫn.

- Loại người cặn bã đáng chết này!

- Nên thiến ông ta đi! Thứ đến súc sinh cũng không bằng!

- Một vụ án mạng có thể nói là cầm thú phải tra lâu như vậy, vụ án của cô gái kia sao không có người điều tra? Tra đến tận bây giờ mà không điều tra ra được gì, JC (cảnh sát) bất tài vậy sao?

...

Tầm mắt Tần Cận Bắc dừng lại trên màn hình đúng hai giây thì rời đi, anh chỉ mím môi không nói gì.

- Chúng ta nhọc công khổ sở tra án, kết quả chẳng nhận được thứ gì tốt cả, những bạn trên mạng này quả thật quá thiếu não, chẳng lẽ chúng ta không muốn tóm Trâu Sư Kiệt sao?

Mạnh Vĩ tuổi còn trẻ, tính tình nóng nảy, nhìn những ngôn từ kịch liệt của những bạn trên mạng, rống một câu đầy khí phách như núi lửa phun trào.

Lương Thu Hòa nhìn Mạnh Vĩ tức giận bất bình, vươn tay vỗ bả vai anh.

- Giết chết Chương Dụ Hoa, dẫn dụ chúng ta tra ra chân tướng về một kẻ thích ngược đãi người khác, là hung thủ; người bị hại không muốn ra mặt làm chứng buộc tội Trâu Sư Kiệt, cuối cùng còn truyền tin về việc ác của Trâu Sư Kiệt cũng là hung thủ. - Người đang nói chuyện là Chu Dật.

Không dễ giận xúc động như Mạnh Vĩ, Chu Dật lớn tuổi hơn, tính cách cũng trầm ổn hơn, anh ta có thể đủ bình tĩnh phân tích tình huống hơn.

Đối với những bạn mạng mang lòng căm thù mà nói thì hung thủ chính là anh hùng trừng trị những kẻ ngược đãi người khác.

Nhưng cũng không như Mạnh Vĩ ban đầu tức giận không kiềm chế được, những bạn mạng chỉ nhớ rõ hung thủ là anh hùng 'trừ gian diệt ác', đã quên mất hắn chính là hung thủ.

Vụ án đại học Nam Sư đến đây chấm dứt.

Một ngày nọ, Tần Cận Bắc ở tổ chuyên án đến tối muộn mới về nhà.

Khi mở cửa, anh vô thức khựng lại, trong đầu chợt nghĩ tới hình ảnh Nam Mộc lợi dụng say rượu nói rõ cho anh tình hình sáng ngày thứ hai.

Hôm sau Tần Cận Bắc thức dậy thật sớm, khi ra cửa, cánh cửa trước mặt bỗng nhiên bị người từ bên trong kéo ra.

Thiếu nữ đang còn mặc áo khoác mũ đêm qua hơi cúi đầu, nhìn có vẻ không có chút tinh thần nào.

Đến khi Nam Mộc trông thấy anh thì tay khóa cửa đột ngột khựng lại.

Ngay sau đó, cô định thần lại, khóa chặt cửa, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Tần Cận Bắc, anh nói anh và em không hợp, vậy tối hôm qua khi em hôn anh, tại sao tai anh lại ửng hồng?

Dứt lời, cô gái nhỏ xoay người rời đi, để lại một bóng lưng cao ngạo.

Chẳng qua ngay sau anh, hô hấp của cô dường như có chút loạn.

Tần Cận Bắc đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Nam Mộc, anh theo thói quen nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên Tần Cận Bắc cảm thấy không còn sức chống đỡ khi đối mặt với cô gái nhỏ.

Từ đó về sau, Tần Cận Bắc có một khoảng thời gian rất dài không gặp mặt Nam Mộc, bình thường khi anh về tới nhà thì đã rất muộn, hơn nữa Nam Mộc cũng ở lại ký túc xá trường đại học, lần trở về cũng không nhiều.

Về cơ bản, khoảng một hay hai tuần bọn họ mới có thể gặp mặt.

Khuya hôm nay, khi đến trước cửa, động tác của Tần Cận Bắc dừng lại một chút, chỉ trong thoáng chốc có cảm giác giống như cửa đối diện có thể mở ra bất cứ lúc nào.

*

Một tháng sau, tổ chuyên án cuối cùng đã có tiến triển, Tần Cận Bắc phác thảo ra được hung thủ, đám Lương Thu Hòa, Mạnh Vĩ tiến hành điều tra bệnh viện mà Tưởng Nhân Nhân đã từng tới dựa theo phác thảo hung thủ của Tần Cận Bắc.

Tổ chuyên án ngày càng tiến gần tới hung thủ và đáp án.

Gần tới, dường như chỉ còn cách một tầng rèm cửa, chỉ cần vén nó lên là có thể nhìn thấy đáp án rồi.

Nhưng tầng rèm cửa kia lại khiến người ta không cách nào vén lên được, là đáp án vẫn khiến tổ chuyên án phải mơ hồ.

Một tuần sau, Tần Cận Bắc liên hệ với người bạn từng làm phóng viên của Mạnh Vĩ nhờ thả mồi.

Hình Lệ nói đến đây lại một lần nữa dừng lại.

Lúc này ánh mắt của Hình Lệ đều trở nên lạnh lẽo.

Vương Toàn Dập nhìn Hình Lệ đột ngột dừng, há to miệng chuẩn bị thúc giục, nhưng may dừng lại đúng lúc.

Bên ngoài cửa, tầm mắt Nam Mộc nhìn về phía trước một chút, giống như đang nhìn chằm chằm thứ gì đó, nhưng lại giống như đang xuyên qua mọi vật để nhìn cái gì đó khác.

Chuyện xảy ra sau đó không cần Hình Lệ nhắc nhở, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Ngày hai mươi ba tháng bảy, Nam Mộc vẫn còn nhớ rõ ràng ngày hôm ấy.

Trong khi tổ chuyên án hành động vây bắt, Lương Thu Hòa và Chu Dật hi sinh.

Còn Tần Cận Bắc lại không có chút tin tức nào.

Cô đợi ở Thế Giới Ánh Sáng đến tận rạng sáng ngày hai mươi tư.

Ở cái đài phun nước xinh đẹp hoa lệ mà rực rỡ ấy, cô đợi kể từ lúc ồn ào huyên náo cho tới khi yên tĩnh vắng lặng, nhưng vẫn không đợi được Tần Cận Bắc.

Đám người hối hả trên quảng trường cuối cùng tản đi, ánh đèn rực rỡ kết thúc, cô đứng trên bậc thang trống trải yên tĩnh nhìn ra xa.

Thời gian hiển thị trên di động nhảy tới không giờ thì màn hình lóe lên, điện thoại đã tắt vì hết pin.

Nam Mộc nhìn màn hình chằm chằm, hơi ngơ ngẩn, bên tai bỗng nhiên vang lên lời Tần Cận Bắc nói tối hai ngày trước.

- Nam Mộc, em thật sự thích anh?

- Đợi sau khi vụ án chấm dứt.

- Đợi anh.

Đêm hôm đó, anh nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng nhạt.

Anh cứ như vậy nhìn cô, một giây đó, cô dường như đã quên cả hô hấp.

Nhưng cô thật không ngờ, thứ mà cô chờ tới không phải Tần Cận Bắc, mà là tất cả đã chấm dứt.

Từ sau ngày đó, truyền kỳ trong giới cảnh sát đã không phải Tần Cận Bắc nữa.

*

- Tiểu Mộc Đầu? Sao giờ cô mới quay lại?

Sau khi Hình Lệ kể xong câu chuyện năm đó, Vương Toàn Dập sửng sốt một lúc, cuối cùng mới ổn định lại tâm trạng, ngước mắt lên đúng lúc trông thấy người đang đứng ngoài cửa.

- Cô về sớm một chút có phải tốt không, vụ án của bốn năm trước, đội trưởng Lục và Hình Lệ đã kể xong rồi.

Giọng nói của Vương Toàn Dập đột ngột vang lên khiến sắc mặt Nam Mộc hơi cương cứng, cô từ từ xoay người đi vào trong.

- Vụ án liên hoàn bốn năm trước? Tôi cũng có nghe nói qua một chút.

- Haizz - Vương Toàn Dập gãi cái đầu húi cua, dường như lúc này bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó - Cũng phải nói điều này Tiểu Mộc Đầu à, cô và Tần Cận Bắc hình như rất quen phải không? Có phải các người đã quen nhau từ bốn năm trước rồi không?

Vương Toàn Dập vừa nói dứt lời, hai người khác đang ngồi trong đội hình sự đồng loạt quay sang nhìn.

Tầm mắt của Lục Kỳ chậm một nhịp so với người khác, anh nhìn cô, gương mặt đẹp trai ôn hòa vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt của anh dường như có thể thông qua cô tìm được đáp án.

Thậm chí cũng không cần cô mở miệng.

--------

Dịch: Huyền Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.16068 sec| 2453.023 kb