Hôm sau, 10 giờ sáng.

Dưới sự nhắc nhở của Tần Cận Bắc, Nam Mộc cho rằng người đàn ông ba năm trước kết giao vội Tion Á Nam có hiềm nghi lớn, rất có thể là một trong ba người đã chết đó. Mà căn cứ theo lời của Diêu Ca ở viện mồ côi Mộng Viên, trước kho có chuyện xảy ra, có người đàn ông từng tới viện mồ côi vài lần nhìn mấy đứa trẻ, mỗi lần đến đều do Tôn Á Nam tiếp đãi. Bởi vậy, đội cảnh sát hình sự khóa chặt thân phận của người đàn ông này.

⁃Thạch Vĩnh Niên, nam, 38 tuổi. Ba năm trước, vợ của Thạch Vĩnh Niên đã báo án nói anh ta mất tích.

Nam Mộc đưa tay chỉ vào ảnh chụp của một người đàn ông trung niên.

⁃Thạch Vĩnh Niên được xếp vào danh sách người mất tích đã ba năm rồi, rất có thể đã bị giết rồi.

⁃Thạch Vĩnh Niên này, ba năm trước đã có vợ, còn cặp kè với Tôn Á Nam nữa?

Vương Tuyền Dập ngẩng đầu nhìn ảnh chụp:

⁃Chậc chậc, một kẻ đồi bại nha.

⁃Thạch Vĩnh Niên là ông chủ nhà máy sản xuất bộ đồ ăn, năm đó còn là tình nhân của Tôn Á Nam. Có khả năng là năm đó Tôn Á Nam bị Thạch Vĩnh Niên lừa gạt, mua mấy bộ đồ ăn có vấn đề, sau đó bị diệt khẩu, kết quả lại bị ngụy trang thành tự sát. Nếu như vậy, Tôn Á Nam cũng là người bị hại. Tôn Á Nam cộng với 44 đứa bé bị bệnh tập thể, vừa đúng 45 người.

Hình Lệ bỗng nhiên nghĩ đến con số được chỉ điểm trong hộp thư trước đó.

Số hộp thư chuyển đổ qua số thập phân là 45: Nhưng vụ án này chỉ có 44 người bị hại, còn lại một người kia đến tột cùng là ai, cho tới bây giờ vẫn không có đáp án.

⁃Có khả năng.

Nam Mộc nói tiếp :

⁃Nếu như Tôn Á Nam cũng là người bị hại, con số này liền có thể hiểu được. Mà lại có rất nhiều điểm đáng ngờ trước khi Tôn Á Nam chết, không giống như tự sát, mà càng giống là... bị người ta vội vã diệt khẩu. Nếu như tăng thêm Tôn Á Nam, hết thảy có 45 người bị hại. Hung thủ thật sự lại vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cho nên về sau mới có thể xuất hiện ba tấm bài Tarot này, đại biểu vụ án này có ba hung thủ, cũng là người chết.

⁃Về phần đám bộ đồ ăn một lần mất tích kia. Lợi ích trên bộ đồ ăn hết thảy phải qua ba khâu, bệnh viện, vựa phế phẩm ve chai, nhà máy gia công bộ đồ ăn. Thạch Vĩnh Niên là ông chủ nhà máy gia công, hiềm nghi nặng nề, về phần còn lại là hai người đã chết.

Nam Mộc dừng lại một chút, nhìn về phía Lục Kỳ.

⁃Hiện tại không có thi thể, cũng không có chứng cứ, hết thảy chỉ là suy đoán.

Lục Kỳ nhìn cô:

⁃Trước mắt, điều tra từ chỗ vợ của Thạnh Vĩnh Niên đi.

Thói quen tra án của Nam Mộc bị Tần Cận Bắc Ảnh ảnh hưởng rất sâu. Cô thích ngay từ đầu đưa ra giả thuyết lớn mật, phân tích thủ pháp tội phạm gây án, đánh dấu, tiến hành miêu tả tội phạm.

Lục Kỳ và anh, hoàn toàn khác biệt.

-------

Vợ của Thạch Vĩnh Niên đang ở tại một khu cư xá trung lưu ở phía nam thành phố. Khi Lục Kỳ và Nam Mộc đến nơi, cô ấy vừa lúc đang gửi hàng chuyển phát nhanh.

Nam Mộc và Lục Kỳ đứng ở một bên, chờ Quan Nhất Đan điền đơn hàng, rồi gửi chuyển phát nhanh xong, sau đó mới nói rõ mục đích đến.

Sắc mặt Quan Nhất Đan trong nháy mắt cứng ngắc, sau khi lấy lại tinh thần, ngũ quan hơi nhăn nhó:

⁃Đã ba năm rồi, tôi đã... Ai, hai vợ chồng chúng tôi làm sao lại khổ vậy chư, thật vất vả mới tốt hơn được một chút..."

Hai người đi theo Quan Nhất Đan vào nhà. Đây là một căn hộ Duplex, tầng dưới là một phòng khách rất lớn, còn có nhà ăn, ban công, phòng ngủ thì ở trên lầu.

Căn hộ này diện tích không nhỏ, sửa sang lại nhìn cũng rất được, chỉ là có vài đồ dùng trong nhà nhìn thoáng qua có chút cũ. Căn hộ này hẳn là đã nhiều năm rồi.

Nam Mộc mới vừa vào cửa đã nhìn thấy một bé trai đứng trong phòng khách. Bé trai này sắc da rất đem, gầy gò cao cao, nhìn ước chừng khoảng mười tuổi.

⁃Bị cảm thì về phòng con nghỉ ngơi đi. Mẹ nói chuyện với chú và dì một chút.

Quan Nhất Đan nói xong, đưa tay chỉ trên lầu. Bé trai nghiêng đầu dò xét, có chút hiếu kỳ đánh giá Nam Mộc và Lục Kỳ xa lạ, sau đó quay đầu chạy đi.

Mắt thấy đứa trẻ chạy lên lầu rồi, Quan Nhất Đan mới ngồi xuống ghế sofa.

⁃Đồng nữ sĩ, chúng tôi muốn tìm hiểu cụ thể một chút, ba năm trước đây, trước khi chồng cô mất tích, đã từng có tình huống dị thường nào xảy ra không, hoặc là có từng tranh chấp với ai không? Cho dù là một số đồ vật hay chi tiết rất nhỏ, cũng có thể trợ giúp, cô suy nghĩ kỹ một chút.

Nam Mộc nói xong, trông thấy Quan Nhất Đan sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu :

⁃Hình như không có gì cả...

⁃Bố và cậu có ầm ĩ một trận. 'Phanh' một tiếng, cậu còn đá hỏng cả cửa nữa.

Bé trai ban đầu vốn đã lên lầu, bỗng nhiên mở miệng, khi đứa bé đang nói chuyện còn làm một tư thế khoa trương.

Nam Mộc thu hồi ánh mắt từ trên người bé trai, lại lần nữa nhìn về phía Quan Nhất Đan

⁃Chuyện đứa bé nói, cụ thể là chuyện gì xảy ra?"

Quan Nhất Đan kéo cổ áo một chút, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thuỷ tinh sau lưng cô ấy chiếu thẳng tắp vào trên người của cô, làm cô cảm thấy có chút nóng.

⁃Cũng không có gì đặc biệt. Trước khi Vĩnh Niên mất tích mấy ngày còn ầm ĩ một trận với ông cậu họ, bà con xa của anh ấy. Người cậu họ kia của anh ấy không có tiền đồ, tuổi đã cao lại chẳng làm nên trò trống gì, ở quê nghe người ta nói ra ngoài làm ăn có thể kiếm tiền, liền chạy thật xa tới đây, đòi tiền Vĩnh Niên để dùng, về sau cũng không có làm nên thành tựu gì. Sau khi Vĩnh Niên mất tích, ông ta cũng chưa từng tới đây. Ngày đó khi bọn họ cãi nhau, Vĩnh Niên nói để ông về quê, tôi đoán về sau ông ta nhìn cảm thấy không chỗ nào có thể kiếm lời, liền trở về rồi.

⁃Cậu họ của Thạch Vĩnh Niên làm nghề gì?

Nam Mộc hỏi tiếp.

⁃Thu phế liệu!

Lần này vẫn như cũ, thanh âm là từ trên thang lầu truyền xuống.

Quan Nhất Đan sầm mặt lại, sau một lát lại khôi phục như thường:

⁃Lúc trước cậu họ Vĩnh Niên vay tiền anh ấy, có một vựa ve chai phế phẩm. Đứa bé còn nhỏ, cảm thấy chơi vui liền đi theo ra đó quậy phá, nên nhớ kỹ.

⁃Không cho phép lần sau tiếp tục nói leo có nghe không? Thu phế liệu, thu phế liệu, nói nhiều rồi lớn lên lại không có tiền đồ! Tranh thủ thời gian về phòng con nghỉ ngơi đi. Không thì bệnh không tốt lên được, ngày mai lại phải xin học.

Quan Nhất Đan trầm mặt, răn dạy con của mình.

Nam Mộc quay đầu, nhìn thoáng qua bên cạnh Lục Kỳ.

⁃Trùng hợp vậy sao?

Mi tâm cô cau lại, nói khẩu hình về phía Lục Kỳ, không phát ra âm thanh.

Thạch Vĩnh Niên là ông chủ nhà máy gia công bộ đồ ăn, mà năm đó cậu họ của Thạch Vĩnh Niên biểu cữu mở một vựa ve chai phế phẩm. Hai khâu sản xuất lấy được lợi ích trên bộ đồ ăn, trước mắt chắc hẳn đều có thể xác định rồi.

⁃Sau khi Thạch Vĩnh Niên mất tích, cậu họ anh ấy còn tới đâu nữa không?

Chờ sau khi Quan Nhất Đan thu hồi sự chú ý từ con trai trở về, Nam Mộc hỏi.

⁃Không.

Quan Nhất Đan lắc đầu. Khi nhắc đến cậu họ Thạch Vĩnh Niên, ngữ khí của cô không hề tốt đẹp gì:

⁃Lần đó lão Quách tới, ầm ĩ với Vĩnh Niên một trận, doạ sợ cả con trai tôi. Nhưng đây chính là tính khí của lão Quách, rất khó ở chung. Ở quê cũng thế, uống chút rượu vào thì dễ dàng mượn rượu làm càn, về sau tôi chưa từng thấy lão Quách, đoán là ông ta đã về quê rồi. Chẳng qua tôi đoán, người nhà nhìn thấy ông ta chắc cũng đau đầu, đều mong ông ta đừng trở về nữa.

Nam Mộc lẳng lặng nghe, một lát sau, đưa ra nghi vấn cuối cùng.

⁃Đúng rồi, Quan nữ sĩ, cô có biết Tôn Á Nam không?

Ánh mắt Quan Nhất Đan đảo qua chỗ cầu thang, sắc mặt hơi ngơ ngẩn, dường như đối với cái tên này rất lạ lẫm:

⁃Ai cơ?

⁃Đây là phó viện trưỡng đã tự sát sau chuyện bốn năm trước, trẻ em trong viện mồ côi bị ngộ độc thực phẩm tập thể.

Lục Kỳ nhắc nhở.

⁃À, thì ra là cô ta.

Được Lục Kỳ nhắc nhở như vậy, Quan Nhất Đan rất nhanh đã nghĩ ra.

⁃Hình như tôi từng thấy tin này qua báo, nghiệp chướng....

⁃Cô nhi cũng là có cha sinh mẹ dạy đó, huống chi còn là cô nhi tàn tật. Cô ấy làm loại việc trái với lương tâm này, thật sự là nghiệp chướng.

0.05438 sec| 2409.148 kb