Người của tổ chuyên án bắt tay vào đầu mối mới mà Chung Điềm cung cấp, và cuối cùng đã khóa được bốn nữ sinh.

- Kiều Du, nghiên cứu sinh năm nhất trường luật đại học Nam Sư; Lý Lạc Nhiên, nghiên cứu sinh năm nhất trường luật; Ông Duyệt, sinh viên năm bốn trường luật; Tưởng Nhân Nhân, sinh viên năm ba hệ luật. - Mạnh Vĩ vừa chỉ vào từng bức hình vừa giới thiệu.

Lương Thu Hòa ngẩng đầu nhìn những bức ảnh chụp nữ sinh kia, im lặng một cách khác thường.

Hàn Viễn là pháp y, khi nghiên cứu tình tiết vụ án đều nghe tin tức nhiều hơn so với khi nói, thậm chí đến Chu Dật bình thường sẽ không nói nhiều lời cũng chỉ nghĩ tới những nhân tố quan trọng mới mở miệng.

Trong phòng lúc này cũng chỉ có giọng nói của Mạnh Vĩ.

Loại áp lực nặng nề và tĩnh mịch đè nặng trong lòng tất cả mọi người lan tỏa khắp cả căn phòng mênh mông.

- Đội trưởng Tần? - Mạnh Vĩ nói rất lâu rồi mới phát hiện thấy mọi người đều đang trầm mặc.

Nhất là Tần Cận Bắc, từ đầu tới cuối anh đều nhìn chằm chằm những tấm ảnh này, hầu như không chớp mắt lấy một lần.

- Ngoại hình của Kiều Du và Lý Lạc Nhiên khá giống nhau, cả hai đều có mái tóc ngắn, nhìn có vẻ trẻ hơn so với tuổi một chút...

Tần Cận Bắc nói được một nửa, Mạnh Vĩ không kiềm chế được mà chen miệng vào.

- Đúng vậy, kiểu ngoại hình này là dạng loli điển hình.

- Nhưng Ông Duyệt và Tưởng Nhân Nhân lại không phải như vậy...

Tần Cận Bắc chỉ hai cô gái trên bức ảnh.

- Hai cô gái này đều có mái tóc dài, ngoại hình trông có vẻ thành thục.

- Đúng là vậy. - Mạnh Vĩ xoa gáy, quay đầu nhìn tấm ảnh chụp - Kiều Du và Lý Lạc Nhiên là dạng loli điển hình, Ông Duyệt và Tưởng Nhân Nhân nhìn có vẻ càng giống ngự tỷ hơn.

- Kiều Du và Lý Lạc Nhiên đều là nghiên cứu sinh của Chương Dụ Hoa? - Tần Cận Bắc đột ngột hỏi.

Mạnh Vĩ gật đầu.

- Đúng, họ đều là nghiên cứu sinh của Chương Dụ Hoa cả.

Câu hỏi của Tần Cận Bắc đã khiến Lương Thu Hòa nhận ra được một chỗ không thích hợp, đáp án trong đầu giống như đang được miêu tả một cách sinh động.

- Còn có một kẻ bạo hành khác.

Giọng nói của Tần Cận Bắc lập tức vang lên, Lương Thu Hòa dường như cũng cùng lúc nghe thấy đáp án vang lên trong đầu mình.

Chu Dật vẫn luôn tập trung nghe bỗng nhiên không nhìn tấm hình nữa, mà quay sang nhìn Tần Cận Bắc.

- Ý anh muốn nói là người xâm hại Kiều Du và Lý Lạc Nhiên không phài cùng một người xâm hại Tưởng Nhân Nhân và Ông Duyệt sao?

Chu Dật là thành viên lớn tuổi nhất tổ chuyên án, không giống như Mạnh Vĩ thích khua môi múa mép, anh ta giỏi về lắng nghe và suy xét hơn.

- Bốn nữ sinh này xét về ngoại hình rõ ràng thuộc hai loại hình khác nhau.

Tầm mắt Chu Dật lại một lần nữa nhìn xuống mấy tấm ảnh, khi anh đang nói chuyện thì Tần Cận Bắc đã đứng dậy đi về hướng bảng trắng.

Anh giơ tay trái lên, viết lên bảng tên của bốn nữ sinh kia.

Chữ viết của anh rất tinh tế, từng nét bút mạnh mẽ hữu lực, ấn tượng hoàn toàn trái ngược với anh của thường ngày.

- Một người bình thường sẽ có một loại hình sở thích cố định cho riêng mình, cho dù có thay đổi thì cũng sẽ không hoàn toàn thành hai dạng khác nhau.

Sau khi viết xong bốn cái tên lên bảng, Tần Cận Bắc chia chúng ra làm hai tổ, sau đó gạch chéo.

Dưới tổ tên của Ông Duyệt và Tưởng Nhân Nhân anh viết tên của Chương Dụ Hoa.

Nét bút cuối cùng, Tần Cận Bắc đánh dấu phía dưới tên của Kiều Du và Lý Lạc Nhiên một dấu chấm hỏi.

- Giả dụ Chương Dụ Hoa xâm phạm Tưởng Nhân Nhân và Ông Duyệt, hơn nữa còn cung cấp điều kiện bảo vệ nghiên cứu mà cưỡng chế và dụ dỗ bọn họ không nói sự thật ra ngoài, nhưng hai nữ sinh còn lại ngoài nghiên cứu sinh của Chương Dụ Hoa ra thì đều có điều kiện ngoại hình khác với dạng mà anh ta thích, tại sao?

Tần Cận Bắc đứng trước bảng trắng, đôi mắt thâm thúy đảo qua từng người, trong mắt anh dường như có tia sáng mờ nhạt lóe lên.

Thứ tia sáng đó là thứ mà Nam Mộc của bốn năm sau không được nhìn thấy nữa.

- Trao đổi.

Tay trái của anh lại một lần nữa giơ lên, ghi lên khoảng trống giữa bảng hai chữ --- trao đổi.

- Tôi hiểu rồi, trường luật đại học Nam Sư còn có một tên cặn bã khác xâm phạm Kiều Du và Lý Lạc Nhiên, đồng thời dùng phương pháp dụ dỗ hai nữ sinh này, nhưng đến khi bảo vệ nghiên cứu lại trao đổi nghiên cứu sinh với Chương Dụ Hoa, như vậy sẽ không khiến ai hoài nghi! - Mạnh Vĩ vỗ đùi nói.

- Tưởng Nhân Nhân đã nhảy hồ tự sát, hiện giờ chỉ còn mỗi Ông Duyệt, bắt đầu từ chỗ Ông Duyệt, điều tra xem người hướng dẫn nghiên cứu sinh của Ông Duyệt là ai thì có thể tìm ra một kẻ bạo hành khác. - Lương Thu Hòa nói tiếp.

- Nhưng không đúng. - Mạnh Vĩ bỗng nhiên nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi - Nếu hung thủ biết chuyện Tưởng Nhân Nhân gặp phải thì hẳn cũng đã sớm tra được còn có kẻ bạo hành khác, trước đó ở vụ án hai xác thứ nhất hung thủ đã một lần giết cả hai người, tại sao lần này hung thủ không giết kẻ thứ hai kia?

- Bởi vì Kiều Du và Lý Lạc Nhiên còn sống. - Mặc dù Lương Thu Hòa cũng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không nói - Hung thủ có quy tắc trừng phạt của mình.

Hung thủ lập ra tiêu chuẩn quy tắc trừng phạt, hơn nữa cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc đó.

Tức là trên một mức độ nào đó, hung thủ dựa theo tiêu chuẩn quy tắc trừng phạt giống như tiêu chuẩn để tòa án cân nhắc hình phạt, hung thủ giết người đã từng trực tiếp hại chết người khác.

Sở dĩ Lâm Giai Giai vẫn chưa chết không phải bởi vì cô ta là người sống sót, mà vì cô ta không trực tiếp hại chết người.

Cho nên hung thủ không giết cô ta.

- Hắn ta đang chờ chúng ta tìm ra kẻ bạo hành người khác kia.

Tần Cận Bắc lại lần nữa lên tiếng, vẻ mặt biểu lộ có chút thú vị, mà không có thể hình dung được.

"Hắn" trong miệng Tần Cận Bắc hiển nhiên đang chỉ hung thủ.

Sở dĩ hung thủ không giết chết kẻ bạo hành thứ hai, thứ nhất là vì kẻ bạo hành đầu tiên không trực tiếp giết hại người khác; thứ hai, hung thủ muốn mượn tay cảnh sát để tìm ra kẻ bạo hành thứ hai.

Bởi vậy nên bất luận việc ác là của Chương Dụ Hoa hay kẻ bạo hành thứ hai thì đều sẽ bị phơi bày trước công chúng.

Cách làm của hung thủ không chỉ ở huyễn kỹ hoặc cười nhạo tổ chuyên án.

Mà còn là một loại áp chế tâm lý.

Cùng lúc đó, tổ chuyên án muốn vây bắt được hắn bởi vì hắn là sát thủ liên hoàn, Tần Cận Bắc hoặc tổ chuyên án hoàn toàn đối lập về mặt lập trường; nhưng về những phương diện khác, chính vì việc làm của hắn mà tổ chuyên án mới bắt được kẻ bạo hành thứ hai, giải cứu càng nhiều người có nguy cơ bị hại hơn, khiến chính nghĩa có thể được 'biểu dương'.

Tần Cận Bắc nói dứt lời, bầu không khí trong tổ chuyên án lại lần nữa lâm vào tình trạng dồn nén.

*

Tổ chuyên án tra từ đầu mối Ông Duyệt này, nhưng tiến triển cũng không thuận lợi.

Xế chiều ngày hôm đó khi Lương Thu Hòa và Mạnh Vĩ đi tìm Ông Duyệt thì Ông Duyệt cũng không ở trong trường học, bạn cùng phòng của Ông Duyệt nói cô đã đi tham gia một bữa tiệc rồi.

Bảo là phải tới ngày hôm sau mới trở lại.

- Ngay từ đầu Ông Duyệt đã không cùng phòng với chúng tôi, phòng chúng tôi ban đầu thiếu một người, sau đó cô ấy mới chuyển vào, khi mới vào nhìn có vẻ rất xinh đẹp cao ngạo, cảm giác như sống chung không tốt lắm, nhưng một thời gian sau lại thấy cô ấy cũng không tệ, không giống như quá khó sống chung. Nhưng khoảng nửa năm trước Ông Duyệt dường như đã thay đổi thành người khác, buổi tối thường không về, ngày hôm sau khi trở lại trang điểm rất đậm, quần áo mặc trên người cũng có chút...

Bạn cùng phòng nói tới Ông Duyệt liền có chút tiếc hận lắc đầu.

- Cung không biết vì sao, ban đầu chúng tôi còn cảm thấy có phải thất tình rồi hay không, hoặc trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi thì cô ấy lại không nói, còn có một lần thiếu chút nữa đã cãi vã. Ông Duyệt còn bảo chúng tôi chớ chõ mõm vào, chúng tôi cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, đại khái chúng tôi vốn cũng không phải người cùng một đường mà.

Rời khỏi đại học Nam Sư, Mạnh Vĩ và Lương Thu Hòa trực tiếp tới nơi tổ chức tiệc mà Ông Duyệt tham gia, là trong một kvt ở bên ngoài trường, cách đại học Nam Sư.

Khi hai người đi tới kvt kia liền trong thấy trong phòng có một nữ sinh ăn mặc có chút bạo lộ đang bị một người đàn ông trẻ tuổi ôm eo, dưới chân nữ sinh kia không yên, dường như đang có chút men say, hai tay vẫn đang vô thức ngăn cách giữa hai người, hiển nhiên đang cự tuyệt sự thân mật của người đàn ông.

Lương Thu Hòa nhìn rõ dáng vẻ của nữ sinh kia rồi liền trực tiếp tiến lên tách hai người ra, người đàn ông trẻ tuổi còn ngang bướng thì Lương Thu Hòa đã giơ chứng nhận cảnh sát lên, người đàn ông kia liền trừng mắt liếc anh một cái, phẫn nộ rời đi.

- Dạo này giá trị nhan sắc của cảnh sát đều cao như vậy sao? - Bước chân của Ông Duyệt có hơi lảo đảo, khi đang nói chuyện đã mất thăng bằng ngã ra sau, may mắn Lương Thu Hòa nhanh tay lẹ mắt giữ cô ta lại.

Câu nói trong chớp mắt khiến Lương Thu Hòa sửng sốt.

Trong thoáng chốc, anh nhớ tới đã từng có người nói với anh những lời này.

Thừa dịp Lương Thu Hòa ngây người, Ông Duyệt lấy từ trong ví ra một thỏi son nhỏ, quơ trong tay.

- Chú cảnh sát à, nể mặt anh có dáng vẻ đẹp trai như vậy, tôi để lại cho anh số điện thoại đi.

Ông Duyệt vừa nói dứt lời liền vươn tay muốn nắm lấy tay Lương Thu Hòa.

- Ông Duyệt, về vụ án của Chương Dụ Hoa... - Lương Thu Hòa còn chưa nói dứt lời, ngay khi nhắc tới ba chữ 'Chương Dụ Hoa', nụ cười trên mặt Ông Duyệt lập tức cứng lại.

- Kẻ đó đã chết, có liên quan gì tới tôi? - Ông Duyệt ráng cười, gương mặt trang điểm đậm rực rỡ trong nháy mắt biến thành không có biểu tình gì.

Chẳng qua cặp mắt kia nếu cẩn thận nhìn có thể trông thấy hận ý khắc tận xương tủy.

- Chú cảnh sát, nghe nói xác của kẻ đó được phát hiện vào ngày một tháng tư, hai ngày này tôi đều có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, các người có thể tra xét thử xem.

Ông Duyệt vốn đang trào dâng cảm xúc muốn đưa số điện thoại cho Lương Thu Hòa, hiện giờ sắc mặt cô ta đã lãnh đạm cầm thỏi son trên tay ném lại vào trong ví.

- Còn điều gì khác muốn hỏi nữa không?

- Ông Duyệt, người hướng dẫn nghiên cứu của cô là ai?

-------------

Dịch: Huyền Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.08309 sec| 2418.352 kb