Nam Mộc ăn cơm với bạn mình, sau khi hát karaoke về cũng đã mười một giờ đêm rồi.

Tửu lượng của cô không tốt, khi tối chơi trò chơi trong KTV hầu như cô không thể thắng được, phải uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn là tiệc rượu chia tay, cho nên cô cũng không tiện từ chối, uống đặc biệt sảng khoái.

Kết quả khi bước xuống khỏi taxi, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo trước mặt, đầu cô choáng váng xây xẩm vô cùng đau đớn.

Tần Cận Bắc đứng ở cửa khu tập thể trông thấy bóng dáng ngã trái nghiêng phải kia, trong đầu anh lại xuất hiện thoáng qua bức ảnh Mạnh Vĩ chụp được lúc chiều.

Cô gái trên tấm ảnh ngửa đầu nhìn Lương Thu Hòa, cười vui vẻ thỏa mãn; Lương Thu Hòa đối diện cũng đang nhìn cô, trên gương mặt đẹp trai xuất hiện vệt ửng hồng.

- Nhìn này, đây là cô gái nhỏ đã khiến lão Lương của chúng ta thương nhớ gần nửa năm đấy, đẹp phải không.

Mạnh Vĩ nhanh tay lẹ mắt, trước khi Lương Thu Hòa kịp phản ứng đã giơ ảnh chụp được trong di động cho mọi người xem.

- Đừng nói gì cả, nhìn thế này không phải rất đẹp đôi sao.

Tấm hình kia trông qua có vẻ rất xứng đôi.

Hai mắt Tần Cận Bắc híp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang đi xiêu vẹo kia, cũng bước đi theo.

Bộ dạng này của Nam Mộc dường như có thể ngã úp sấp mặt bất cứ lúc nào.

Khi chỉ cách cô còn một khoảng ngắn nữa, Tần Cận Bắc liền vươn tay ôm lấy cô từ phía sau.

- Ơ...

Ngay sau đó, Nam Mộc cứ đứng tại chỗ như vậy, cô tiến lên trước một bước, cả người nặng trĩu không thể cử động được, vô thức hô lên một tiếng.

Cô xoay người, mất mấy giây mới nhìn rõ được người trước mặt là ai.

Hôm nay Nam Mộc mặc một chiếc áo có mũ màu nâu nhạt, phần dưới là quần jean phối với ủng ngắn, trên mũ có viền lông xù, lúc này Tần Cận Bắc đang đùa nghịch với đám lông xù đó.

- Là anh à.

Cô mỉm cười với Tần Cận Bắc, vì say rượu mà trên gương mặt xuất hiện tầng ửng hồng.

Bình thường làn da của Nam Mộc vốn có màu trắng nõn sáng ngời, những sợi tóc rủ xuống trán nhiều càng tăng thêm vẻ ngây thơ hồn nhiên, càng khiến cô giống như một động vật nhỏ nào đó.

Là loại thỉnh thoảng sẽ vươn trảo cào người...

- Sao muộn như vậy anh mới về?

Nam Mộc tới gần anh một bước, ghé sát anh gắng hết sức hít hà.

- Mùi rượu trên người anh nặng như vậy, khi làm việc cảnh sát có thể uống rượu sao...

Tần Cận Bắc nhìn cô lẩm bẩm, có chút buồn cười lại bất lực.

- Cái mũi của em kém hơn cả Thiểm Điện, đừng ngửi mò nữa.

Hôm nay anh không hề uống một giọt rượu nào, Nam Mộc uống đến say khướt về lại cho rằng trên người anh có mùi rượu.

- Thiểm Điện là ai?

- Cảnh khuyển.

- Hả.

Cô ngã trái nghiêng phải, cuối cùng cơ thể mới đứng vững được, phản ứng chậm hơn so với bình thường mấy nhịp.

- Anh mắng em là chó..

- Không đúng, ý của anh là em còn không bằng chó!

- ……

Đi vào bên trong thang máy, Nam Mộc dù có làm gì vẫn không đứng thẳng được, một lát liền dựa vào một góc, lúc khác lại trượt xuống, rồi lại có lúc kéo quần áo Tần Cận Bắc.

Khó khăn lắm mới đi tới cửa nhà, Tần Cận Bắc lấy chìa khóa trên tay cô, mở cửa cho cô, suốt khoảng thời gian đó Nam Mộc đều không ổn định lại được.

- Đóng đinh trên người rồi sao?

Anh dạy bảo cô, giọng điệu cũng không quá nghiêm túc, chỉ không ôn hòa như khi nãy thôi.

Nhưng Nam Mộc dường như lại bị dọa sợ trước ngữ khí của anh, cô cúi đầu, chỉ trong nháy mắt đã đường hoàng lại.

Cánh cửa cuối cùng cũng được đẩy ra, khi Nam Mộc nghiêng người muốn đi vào trong thì bỗng nhiên bị vấp một cái, cả người trực tiếp ngã về sau.

Giây sau, một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt eo cô, kéo cô lại, Nam Mộc thuận thế giơ hai tay lên ôm lấy cổ Tần Cận Bắc, sau đó...

Một cái hôn khẽ rơi trên cằm người đàn ông.

Cằm của anh lún phún vài sợi râu nhỏ, đâm vào có chút ngứa.

Nụ hôn kia xảy ra quá nhanh, nhưng cảm xúc lại rất chân thật, Nam Mộc nghĩ cô hẳn đã hôn Tần Cận Bắc rồi.

Cánh tay Tần Cận Bắc đã sớm rời khỏi eo cô, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người đàn ông mới lập tức trở nên lạnh lùng.

Nét mặt của anh rất nghiêm túc.

Nhưng lỗ tai của anh hình như đỏ lên.

Nam Mộc cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Tần Cận Bắc, cô cảm thấy có chút đáng tiếc, bởi vì mục tiêu của cô vốn là ở trên cằm một chút.

Nhưng anh quá cao, cho dù anh cúi đầu, cô kiễng chân thì cũng chỉ hôn được đến cằm anh mà thôi.

Trong mắt cô biểu hiện ý tiếc nuối, cũng không dám tiếp tục trêu chọc Tần Cận Bắc nữa.

- Anh... tức giận sao?

- Nam Mộc - Anh nhìn cô, biểu hiện so với khi nãy hòa hoãn hơn một chút, sắc mặt vẫn chưa thể nói là đẹp mắt được.

Tần Cần Bắc rất ít khi nào lại nghiêm túc gọi tên cô như vậy, thật ra giọng nói của anh rất êm tai, giọng trầm tiêu chuẩn, từng âm chữ rất rõ ràng, thỉnh thoảng còn uốn lưỡi cuối âm của người phương Bắc.

Bốn mắt nhìn nhau, cô đợi thật lâu mới nghe thấy giọng nói của anh lần nữa vang lên.

- Em theo anh không hợp đâu.

Đây là lần đầu tiên anh từ chối cô, vô cùng dứt khoát.

Đợi đến khi Nam Mộc kịp phản ứng:

- Chúng ta ở đâu không...

Cô còn chưa nói hết lời, cánh cửa đối diện đã vang lên tiếng khóa cửa.

*

Sau khi Tần Cận Bắc bước vào phòng rồi, tiếng chuông cửa nhanh chóng vang lên, vang lên không bao lâu thì đã ngừng.

Anh theo thói quen hơi nhướng mày, chờ sau khi tiếng chuông cửa kết thúc mới ngồi lên ghế sô pha phòng khách.

Nhớ lại những chuyện xảy ra khi nãy, sau khi anh nói xong câu nói kia, hai mắt của cô nàng nhỏ từ ban đầu luôn biểu lộ ý cười dần đỏ lên, khiến anh đột ngột sững sờ một lúc.

Không biết lúc này Nam Mộc trở về có khóc đỏ mũi hay không.

Một cô gái rất xinh đẹp, rất nhiệt tình chắc hẳn là lần đầu tiên gặp phải lời từ chối dứt khoát như vậy từ anh.

Chẳng qua cô và anh xác thực không hợp.

Nam Mộc còn quá trẻ, với dũng khí không e ngại bất cứ điều gì, cô chỉ đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, trong lòng có vô số những ước mơ đối với anh, đối với tình cảm yêu mến.

Nhưng những ước mơ và sự thấp thỏm chờ mong này của cô, anh đều không làm được.

Tần Cận Bắc luôn thuận theo tự nhiên đối với chuyện tình cảm, trên thực tế anh cũng chưa từng nghĩ tới nó.

Trên phương diện này, mẹ anh rất văn minh, không thúc ép anh, chỉ thỉnh thoảng thuận miệng nhắc tới:

- Con luôn nói là con bận với những vụ án, nhưng đâu phải chỉ có một vụ án, án tra mãi không hết, còn chuyện của bản thân cũng phải quan tâm để ý đến một chút đi.

Trước kia anh cũng từng có một cô bạn gái, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, tính cách của cô gái kia có vài phần giống Nam Mộc, vui vẻ nhiệt tình, là một cô gái rất xinh đẹp.

Cũng chính vào thời gian đó, anh gặp phải vụ án Thiên Sứ chết, làm việc ngày đêm, vào cái ngày chia tay đó, phản ứng của cô gái kia lại vô cùng bình tĩnh.

- Tần Cận Bắc, anh có biết không, chúng ta chưa bao giờ cùng xem một bộ phim đầy đủ, chưa từng cùng ăn một bữa cơm trọn vẹn. Ai trong phòng tôi cũng đều ngưỡng mộ tôi, bởi vì bạn trai tôi là cảnh sát, đẹp trai, gia thế tốt, cái gì cũng tốt, nhưng anh có biết không, tôi lại cực hâm mộ các cô ấy biết bao, khi đi hẹn hò có thể không hề e ngại cái gì mà trang điểm hay cách ăn mặc, không cần lo lắng lúc nào bạn trai gọi một cuộc điện thoại tới nói cuộc hẹn bị hủy bỏ.

- Thời gian mà chúng ta ở bên nhau đều phải giành giật mới có được, nhưng tôi vĩnh viễn cũng không thể cạnh tranh được với công việc của anh, cho tới bây giờ tôi cũng không yêu cầu anh phải lúc nào cũng đặt tôi ở vị trí thứ nhất, nhưng ít nhất không phải sau khi tôi bận rộn ăn mặc trang điểm hào hứng một tiếng đồng hồ liền gọi cho tôi một cuộc điện thoại hay nhắn tin tới báo, sau đó tôi liền không tìm được anh nữa.

- Có một lần anh nói muốn tới nhà tôi ăn cơm, kết quả lại có án mạng, khi một mình tôi về nhà, mẹ tôi hỏi anh đâu rồi, tôi không biết phải trả lời ra sao, bởi vì tôi hoàn toàn không hay biết rốt cuộc anh đi đâu...

- Tần Cận Bắc, anh có từng nghĩ tới đối với tôi mà nói, cách làm của anh ích kỉ thế nào hay không? Anh có từng dù chỉ một giây lo lắng đến cảm nhận của tôi hay không?

Cô gái nói xong câu cuối cùng, hai mắt đã đỏ ngầu, nhưng cô không khóc, thậm chí ngữ điệu cũng chưa từng thay đổi,

Anh từng lo lắng.

Cho nên anh nói với Nam Mộc rằng cô và anh không hợp.

-------------

Dịch: Huyền Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.11823 sec| 2412.18 kb