Bốn tháng sau bên ngoài đại học Nam Sư, Lương Thu Hòa gặp lại Nam Mộc, trùng hợp đến mức khiến anh ta phải giật mình.

Anh và Mạnh Vĩ tới đại học Nam Sư điều tra về nữ sinh hơn một tháng trước nhảy xuống hồ tự sát. Kết quả là khi đi từ cổng đại học khu Đông ra, có một nữ sinh đang quay lưng chắn trước mặt hắn, vì để tránh một đôi vợ chồng son đang cãi lộn mà mới lùi về phía sau mấy bước, đúng lúc chạm phải anh.

- Thật ngại quá.

Cô nữ sinh với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn xoay người, có chút áy náy mỉm cười với hắn.

Cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt trẻ trung xinh đẹp nở nụ cười nhẹ nhàng, đó là một gương mặt xinh đẹp đáng kinh ngạc cùng với mấy phần ngây thơ chưa trải đời.

- Trùng hợp vậy, chú cảnh sát.

Sau khi thấy rõ người đàn ông trước mặt này là ai, nụ cười bên khóe môi Nam Mộc càng sâu hơn.

Lương Thu Hòa nhìn cô gái trước mặt, ngây người trong phút chốc.

Anh còn nhớ rõ lần trước khi gặp cô, trông thấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mà thân thủ lại cực kỳ linh hoạt đẹp mắt, tay không chế ngự một tên trộm, nếu như chuyện chỉ đến đây là kết thúc thì hẳn đã là hoàn mỹ rồi.

Nhưng lần nào cô cũng trẹo chân như vậy.

Trong bốn tháng này, anh không phải chưa từng nhớ tới cô, Mạnh Vĩ có đôi khi sẽ oán hận anh, nói anh là một thằng lỗ mãng, đến cả số điện thoại của Nam Mộc cũng không biết đường giữ lại, kết quả cứ như vậy mà mất liên lạc.

Thời cơ cực tốt tới mà không biết nắm bắt thì nhất định sẽ phải cô độc cả đời.

Cũng có một hai lần trong khi lơ đãng anh sẽ đi tới trường cảnh sát, nhưng lại không gặp được Nam Mộc, khi đó anh sẽ dừng lại trước cổng trường một lúc, sau đó mời rời đi.

Khoảng thời gian sau cũng vì điều tra án mà anh cũng không còn hơi sức đâu suy nghĩ về những điều này nữa, mãi cho tới tận bây giờ anh mới lại chạm mặt cô lần nữa.

Hơn nữa đây còn là 'chạm' hàng thật giá thật.

- Tôi có bạn ở đại học Nam Sư, cô ấy sắp xuất ngoại, hôm nay đã hẹn cùng ra ngoài ăn cơm đi hát, làm tiệc chia tay cô ấy. Còn chú thì sao, đến tra án sao?

- Là án liên hoàn kia?

Nam Mộc nhìn Lương Thu Hòa, gắng hết sức đè thấp giọng nói.

Cô ngược lại không có tinh thần buôn dưa lê, chẳng qua vì có bạn bè ở đại học Nam Sư, cộng với trong hai tháng qua đã chết hai người rồi, sự việc tạo ra náo động lớn như vậy, cô ít nhiều gì cũng nghe được chút tin tức từ người bạn kia của mình.

- Cô cũng biết sao?

Nam Mộc gật đầu:

- Biết một chút, hơn một tháng trước, có một cô gái nhảy xuống hồ tự sát trong đại học Nam Sư tên là Tưởng Nhân Nhân, là nữ sinh năm ba trường luật. Ngày hôm qua có một cô gái được phát hiện chết bên hồ tên là Chương Dụ Hoa, là giáo sư trường luật, bạn của tôi cũng ở bên trường luật, xảy ra một chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều bàn về nó, ít nhiều cũng sẽ nghe ngóng được một chút, nghe nói vụ án này cũng có Tarot, hẳn là có liên quan với vụ án liên hoàn trước đó...

Nam Mộc dừng lại một chút, không tiếp tục nói tới đề tài này nữa.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó kiễng chân, tầm mắt nhìn xuyên qua vai Lương Thu Hòa nhìn về phía sau, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người mình vẫn đang chờ.

- Có phải chú đang bận hay không? Vậy tôi không quấy rầy chú nữa, tôi đi tìm bạn của mình đây.

Cô mới đi chưa được hai bước thì đột nhiên bị người đàn ông sau lưng gọi lại:

- Nam Mộc, cô... thấy thế nào?

Nam Mộc nghe thấy giọng nói của Lương Thu Hòa liền xoay người nhìn thẳng vào anh.

Trên gương mặt trắng thuần anh tuấn của Lương Thu Hòa dường như xuất hiện tầng ửng hồng nhẹ nhàng, nhưng nếu không cẩn thận nhìn thì sẽ không nhận ra được, là do thời tiết quá lạnh, hay vì điều gì khác.

Nam Mộc hơi nhíu mày, cô cảm thấy hình như Lương Thu Hòa không phải muốn hỏi câu này.

Phần ngừng lại trong lời nói của anh có chút cứng ngắc, giống như đang muốn nói điều gì đó khác, rồi lại đột ngột dừng lại.

Cô vươn tay vén những lọn tóc rũ xuống bên tai ra đằng sau, để lộ bên gương mặt trắng mịn màng, cũng không bận tâm khi nãy rốt cuộc Lương Thu Hòa muốn nói gì nữa:

- Ý chú muốn nói với mấy vụ án này sao? Hay là muốn nói tới cách làm của hung thủ?

Trong vụ án thứ tư, hung thủ bắt Lâm Giai Giai quỳ một chỗ sám hối một đêm, không chỉ như vậy mà sau đó còn đăng ảnh và video Lâm Giai Giai sám hối lên Weibo lên mạng, tạo nên một làn sóng dữ dội.

Sau vụ án hai xác trong khu biệt thự trung tâm, trên mạng nghị luận xôn xao vụ án liên hoàn lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

- Xã hội này rất cần những người thay pháp luật trừng trị kẻ phạm tội, dựa vào cái gì mà người giàu có phạm tội lại có thể thoát được tội, tính mạng của người nghèo không đáng giá sao?

- ...

- Các người không thấy rất đẹp trai hay sao, con người trong cuộc đời này sống cuộc sống bình ổn thực sự không có ý nghĩa gì cả, nên bản thân tôi phải tự khiêu chiến, tôi muốn trở thành kẻ thanh trừng ngoài vòng pháp luật.

- ...

- Chẳng lẽ chưa từng có người nghĩ tới lỡ như có một ngày kẻ đó bắt đầu tùy tiện giết người ư?

...

Mặc dù những ngôn luận trên mạng không đến mức thiên về ủng hộ sát thủ liên hoàn, nhưng xác thực đa số mọi người đều nói hung thủ trừng phạt những kẻ kia là rất chính đáng, hợp lòng người.

Ánh mắt Nam Mộc thay đổi, đường cong nơi khóe môi thu lại:

- Hiện giờ trên mạng đang thảo luận rất nhiều về tên hung thủ này, có ủng hộ cũng có phản đối; những người kia thực sự đã phạm lỗi, nhưng việc nào ra việc đó, nếu như luôn dùng tiêu chuẩn của bản thân để trừng trị kẻ khác, vậy thì không phải xã hội này đã sớm loạn rồi sao. Thật ra, cách làm của hung thủ cũng không khác gì những anh hùng bàn phím thấy không hợp liền mắng chửi trên mạng, suy cho cùng thì hắn cũng vẫn chỉ là tội phạm, không phải sứ giả chính nghĩa.

Nam Mộc nói dứt lời liền phát hiện Lương Thu Hòa cũng đang trầm ngâm nhìn mình:

- Sao vậy?

Lương Thu Hòa cười vang:

- Lời của cô khiến tôi nhớ tới một người.

Anh cảm thấy có chút bất ngờ, rõ ràng là một cô gái nhỏ nhìn qua mới hai mươi tuổi, nhưng khi nói những lời lẽ kia lại vô cùng lý trí.

Thật ra chớ nói là Nam Mộc, đến cả anh khi đang tra vụ án hai xác trong khu biệt thự trung tâm cũng có một khoảnh khắc cảm thấy như vậy, Ninh Trì xác thực đã phải trả giá rất nhiều.

Anh là cảnh sát, nhưng vẫn chỉ là một con người bình thường; nói cách khác, nếu có một ngày anh đối diện với những chuyện này mà có thể không động lòng chút nào, vậy thì ước nguyện ban đầu khi anh làm cảnh sát, đốm lửa nhiệt huyết trong lòng anh đã vụt tắt rồi.

Nhưng khi Nam Mộc nói ra những lời này lại thể hiện ra sự thành thục vượt quá tuổi của mình.

Hơn nữa, lời của cô giống những lời mà Tần Cận Bắc từng nói, không khác biệt mấy.

- Nhớ tới ai?

Nam Mộc cười, giọng điệu có chút giống như trêu chọc.

- Chẳng lẽ là bạn gái cũ sao?

- Nam Mộc

Nụ cười của Lương Thu Hòa ngay lập tức cứng ngắc trên môi, nét mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần, giống như đang muốn nói ra điều gì đó rất quan trọng.

- Nam Mộc, trùng hợp vậy sao.

Là giọng nói của Mạnh Vĩ.

Nam Mộc nhìn sang hướng giọng nói kia truyền tới, cách đó không xa là một người đàn ông với mái tóc húi cua, mặc chiếc áo bông màu xanh, quần jean đang nhanh chóng đi tới hướng của cô và Lương Thu Hòa.

Sau khi đã đứng cạnh Lương Thu Hòa rồi, Mạnh Vĩ khoác một tay lên vai anh, thân người hơi nghiêng:

- Lão Lương đang muốn nói...

- Bên này.

Khóe mắt nhìn thấy bóng người quen thuộc, Nam Mộc đột nhiên phất tay về phía sau lưng Lương Thu Hòa, sau đó mới quay sau nói với anh - Bạn của tôi đến rồi, đúng rồi, chú vừa định nói gì vậy?

*

Nhìn bóng lưng của Nam Mộc và nữ sinh cao gầy đang dần đi xa kia, Mạnh Vĩ 'chậc chậc' hai tiếng, vỗ bả vai Lương Thu Hòa, giọng điệu giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Lão Lương, anh xem anh sợ đến như vậy kìa, muốn xin số thì xin số đi, làm bộ thâm sâu như vậy làm gì, còn muốn thảo luận vụ án với con nhà người ta nữa, vụ án ngược lại thì tham khảo xong rồi, nhưng số điện thoại đã tới tay chưa?

Khi nãy quả thật Mạnh Vĩ không thể nào nhìn nổi mới muốn giúp Lương Thu Hòa một chút, ai biết được đúng lúc bạn của Nam Mộc xuất hiện, anh và Lương Thu Hòa cứ như vậy nhìn hai cô gái đi mất.

- Lão Lương, những lúc thế này không phải tôi đã nói rồi sao, phải có ông tài xế già đi theo cùng...

Mạnh Vĩ còn chưa nói hết lời thì Lương Thu Hòa đã lạnh lùng liếc sang:

- Chỉ dựa vào anh? Một con chó độc thân kinh nghiệm phong phú?

- Cái gì mà một, là duy nhất.

Mạnh Vĩ nghiêm túc uốn nắn lại.

- Một con chó với kinh nghiệm độc thân phong phú - là lời trước kia mà Mạnh Vĩ tự giễu chính mình, không ngờ lần này Lương Thu Hòa lại dùng chính câu này để nói với anh ta.

Là một tài xế kì cựu, còn chưa lên được xe đã bị Lương Thu Hòa chèn ép như thế này rồi, lúc này trong lòng Mạnh Vĩ đang cảm thấy vô cùng bế tắc.

----------------

Dịch: Huyền Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.07839 sec| 2421.797 kb