Hai tháng sau, hung thủ mai danh ẩn tích lần hai.

Tổ chuyên án cũng đã dự đoán được lúc này phải đánh lâu dài, trái lại không có vội vàng xao động như trước.

Một ngày cuối cùng của tháng ba, Tần Cận Bắc nhận được thư mời, tháng tư đến Nam Sư Đại tham gia một buổi tọa đàm.

Hai chữ ‘Xuyên’ được gấp chồng lên nhau đập vào mắt, Tần Cận Bắc nheo mắt lại, trong đầu thoáng hiện cảnh tượng đã qua.

- Đội trưởng Tần, huy hiệu trường Nam Sư Đại nhìn có chút quen mắt, giống như từng thấy ở đâu rồi…

Lương Thu Hòa nhíu mày lại, cố gắng nghĩ xem đã từng thấy ở đâu rồi.

- Vết dao trên bụng Hứa Kế Minh.

Sắc mặt Chu Dật lạnh lùng:

- Vết dao trên bụng Hứa Kế Minh có chút giống hình vẽ này.

- Đúng vậy, là cái này…

Mạnh Vĩ vừa nhìn chằm chằm huy hiệu trường đại học Nam Sư vừa giải thích:

- Huy hiệu trường Nam Sư Đại là hai chữ xuyên xếp cạnh nhau, ngụ ý hưng thịnh, cũng có thể xem là hai cái cái đỉnh cài cạnh nhau, đại biểu cho cường thịnh, bao gồm nắm chắc.

Lúc khám nghiệm tử thi, Hàn Viễn từng nói, trên bụng người chết có sáu vết dao, nhìn giống như một hình vẽ nào đó, nhưng vì hung thủ sử dụng nhiều loại hung khí, miệng vết thương cũng không phải hai chữ xuyên đúng tiêu chuẩn, nhìn có vẻ lộn xộn, tuy sau đó Mạnh Vĩ tìm kiếm hình vẽ tương tự, nhưng không có kết quả.

Mãi cho đến hôm nay, người của tổ chuyên án thấy huy hiệu trường Nam Sư Đại, mới nhớ tới miệng vết thương trên thi thể Hứa Kế Minh, đúng là có vài phần tương tự.

- Vụ án mạng tiếp theo, có phải liê quan đến Nam Sư Đại hay không?

Lương Thu Hòa nói:

- Bây giờ thời gian hung thủ bình tình dài hơn trước đây, có lẽ chúng ta vẫn còn thời gian đi cứu người bị hại tiếp theo.

Lương Thu Hòa nói xong, vẻ mặt mọi người lại không có một chút thoải mái.

*

Ngày mùng một tháng tư, ngày cá tháng tư.

- Thấy sao, buổi sáng hôm nay lúc phấn viết rơi từ trên cửa phòng học xuống, mặt thầy hướng dẫn đều tái đi rồi.

Cô gái nói xong, che miệng nở nụ cười.

- Tuy nói là ngày cá tháng tư, nhưng có vẻ bọn họ đùa hơi quá rồi, một hộp bụi phấn đều đập trúng đầu thầy hướng dẫn, thầy ấy không tức mới lạ.

Hai cô gái đi về phía đoạn đường tắt phía trước, bỗng nhiên cô gái tóc ngắn kéo tay áo cô gái bên cạnh,:

- Đừng đi đường đó, chúng ta đi đường vòng đi, khoảng thời gian trước trong hồ này từng có chuyện, làm người ta vô cùng sợ hãi.

- Sợ cái gì, ban ngày ban mặt, chúng ta còn có hai người đó, hơn nữa trời lạnh như vậy, đi đường vòng xa như vậy sẽ đông chết mất, mình không muốn đi đâu, đi thôi đi thôi.

Cô gái tóc dài có lá gan lớn hơn một chút, hiển nhiên không muốn đi một mình qua đoạn đường đó, khuyến khích cô gái tóc ngắn đi cùng mình.

Cô gái tóc ngắn do dự một lát, cuối cùng hai người quyết định đi đường gần trở về.

Thời tiết tháng tư ở Giang Nam vẫn chưa ấm lại, thậm chí nhiệt độ thấp nhất còn dưới O độ.

Cô gái tóc ngắn ăn mặc phong phanh, thỉnh thoảng đi trên đường lại giậm chân một cái, càng đến gần hồ nước, người càng run rẩy hơn.

- Cậu lạnh như vậy à.

Cô gái tóc dài dùng lực kéo cánh tay cô gái tóc ngắn:

- Chúng ta đi nhanh lên, sẽ ấm hơn một chút…

- Không phải, cậu có cảm thấy hay không, nơi này âm âm u u…

- Ban ngày ban mặt, cậu đừng có tự mình dọa mình…

- A!

Cô gái tóc dài còn chưa dứt lời, thân thể cô gái tóc ngắn run lên, thét chói tai ra tiếng.

- Cậu hét cái gì, làm tợ sợ muốn chết.

- Cậu nhìn bên đó xem có phải có người hay không…

Cô gái tóc ngắn run rẩy, vươn ngón tay ra chỉ ghế ngồi cách đó không xa.

Cành liễu khô vàng vô tình buông xuống, dưới cơn gió nhẹ, phát ra âm hưởng xào xạc, trên bờ hồ yên tĩnh, giống như một loại nào đó không biết tên, phát ra động tĩnh ma sát.

Cô gái tóc dài nhìn về phía ghế ngồi, bởi vì cách hơi xa nên không thấy rõ lắm, cô ấy đánh bạo đi về phía trước hai bước:

- Có phải ngày cá tháng tư, nên có người muốn cố ý dọa người khác hay không?

Bước chân của cô gái thong thả đi về phía trước, mỗi khi tiến lên một bước, tim đập nhanh hơn một chút.

Trên ghế ngồi bằng gỗ, một người đàn ông yên tĩnh ngồi đó, hai tay để lên đùi, dường như trong tay đang bưng thứ gì đó.

Khi thấy rõ thứ người đàn ông đang bưng trong tay, sắc mặt cô gái tóc dài trắng bệch trong chớp mắt, giọng nói cũng thay đổi:

- Tiểu Đình, đừng tới đây, mau… Mau gọi điện báo cảnh sát!

*

Lúc tổ chuyên án nhận được tin tức, đã là buổi chiều ngày mùng một tháng tư.

- Vì sao không lập tức báo cho chúng tôi biết?

Mạnh Vĩ nhìn ghế ngồi trống không cạnh bờ hồ, cau mày, không hiểu vì sao buổi sáng nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, buổi chiều tổ chuyên án mới nhận được tin.

- Lúc phát hiện ra thi thể, miệng không có Tarot, sau đó người của đội điều tra phát hiện ra Tarot gần đó, chắc là bị gió thổi đi, cho nên không báo cho chúng ta trước tiên.

Chu Dật trả lời.

Bên kia, Tần Cận Bắc và Lương Thu Hòa cùng đi gặp người làm chứng, hai cô gái buổi sáng đi ngang qua; còn Hàn Viễn thì đi đến phòng chứa xác.

Ba người mỗi người một việc, trở lại tổ chuyên án lần hai.

- Người chết là Chương Dụ Hoa, 40 tuổi, nguyên nhân chết là hít thở không thông, sau đó bị lấy trái tim…

Hàn Viễn còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Vĩ cắt ngang.

- Người chết bưng trái tim trong tay, là của ông ta sao?

Khi Mạnh Vĩ nói chuyện, thân thể không tự giác được run lên một phen, vẻ mặt cũng hơi trắng bệch:

- Chuyện này cũng quá biến thái rồi.

- Không phải.

Hàn Viễn lắc đầu:

- Sau khi hung thủ lấy trái tim của người chết, liền ném vào thùng rác gần đó.

- Vậy trong tay ông ta thì sao?

Lần này, ngay cả Lương Thu Hòa cũng ngẩn ra.

Chẳng lẽ còn có người chết thứ hai?

- Trái tim người chết bưng trong tay, không phải trái tim người.

Hàn Viễn hiểu rõ ý của Lương Thu Hòa, lập tức giải thích.

- Hung thủ lấy trái tim của người chết ném vào thùng rác, lại để ông ta bưng trái tim của động vật sao?

Vẻ mặt Lương Thu Hòa cũng không đẹp hơn vừa rồi:

- Hung thủ muốn nói cái gì?

- Mặt người dạ thú.

- Mặt người dạ thú.

Hai giọng nói cùng vang lên.

Giọng trước là của Tần Cận Bắc, giọng sau là của Chu Dật.

Mạnh Vĩ nghe xong, toàn thân lại run run, bỗng nhiên chỉ cảm thấy khí lạnh từ sau lưng chạy thẳng lên gáy.

Sau khi hung thủ giết chết Chương Dụ Hoa, lấy trái tim của người chết đi, ném vào trong thùng rác, nói cách khác, đối với hung thủ mà nói, trái tim của Chương Dụ Hoa như thứ rác rưởi; hung thủ lại để trái tim động vật trong tay người chết.

Ngụ ý Chương Dụ Hoa mặt người dạ thú.

Hai thi thể trước khu biệt thự trung tâm, hung thủ mổ bụng người chết nam, là vì nhìn trái tim người chết, rốt cuộc có đen tối hay không.

Trong vụ án mạng thứ hai, hung thủ trực tiếp dùng ý tứ trên mặt chữ trừng phạt người chết, thủ pháp làm người ta không rét mà run.

Một ngày trước, tổ chuyên án vừa mới bắt đầu điều tra Nam Sư Đại, ngày hôm sau người chết xuất hiện rồi.

- Vụ án này và vụ án trước hoàn toàn khác nhau, ngày hôm qua tôi điều tra Nam Sư Đại, tôi cũng hỏi người bạn làm phóng viên của tôi, em họ cô ấy còn là sinh viên Nam Sư Đại, nếu người chết thực sự làm chuyện gì đó chấn động, không có khả năng không có một chút tin tức.

Mạnh Vĩ nhìn Tần Cận Bắc, biểu tình nghi ngờ:

- Nhưng chuyện về người chết thật sự không có một chút tin tức, chuyện chấn động nhất Nam Sư Đại hai năm qua, là chuyện ngày hôm qua tôi nói, một tháng trước có nữ sinh năm 3 ĐH nhảy xuống hồ tự sát.

- Đội trưởng Tần, vụ án mạng lần này, có thể là… Bắt chước hay không?

Lương Thu Hòa dừng một lát, nghĩ đến điểm khác thường của vụ án mạng này:

- Ngay từ đầu vụ án này không có cho chúng ta biết, vụ án phát hiện có Tarot, nhưng sau đó đội điều tra hình sự mới phát hiện ở mặt cỏ gần đó, hai cô gái phát hiện ra người chết quá sợ hãi, cũng không nhớ rõ lúc đầu rốt cuộc Tarot có cắm ở miệng người chết hay không.

- Đúng là có điểm đáng ngờ.

Người nói tiếp không phải là Tần Cận Bắc, mà là Chu Dật:

- Nhưng bây giờ chưa phải lúc kết luận.

- Một tháng trước, địa điểm cô gái kia nhảy xuống hồ Nam Sư Đại, cùng với địa điểm phát hiện ra người chết, có phải cùng một chỗ hay không?

Tần Cận Bắc đột nhiên hỏi.

----------

Dịch: Dao Linh

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.32498 sec| 2417.094 kb