Phần 61 – Tao ngộ của linh báo
------o61o------
Phòng luyện đan.
Lâm Vân Văn bước vào trong phòng luyện đan cũng nhìn thấy hai người Giang Nghiên Băng cùng Lâm Vân Dật đang bận rộn làm việc.
Lâm Vân Văn cười cười rồi nói: “Nghiên Băng, Vân Dật, hai em đang bận việc sao?”
Trong khoảng thời gian gần đây phía Lâm gia bọn họ cũng vừa mới thu hoạch được một đám linh thảo mới về, cũng vì có một đám linh thảo mới cho nên suốt những mấy ngày qua hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Băng Nghiên vẫn luôn bận rộn ở bên trong phòng luyện đan, một người vừa xử lý linh thảo còn một người vẫn chăm chỉ luyện đan.
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi cười cười nói: “Không sao.”
Lâm Vân Văn cười cười tiến vào trong phòng rồi nói: “Anh mới nghe được một thông tin từ phía Giang gia bên kia truyền sang. Bọn em … có nhớ con hắc báo của Giang Nhất Minh kia không? Anh nghe nói con linh sủng của Giang Nhất Minh kia đã bị chết rồi thì phải. Còn nghe nói chính bản thân thằng nhóc Giang Nhất Minh cũng tao ngộ phải phản phệ vô cùng nghiêm trọng.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút kinh ngạc mà nhíu mày nói: “Đã chết rồi sao?”
Nguyên bản thì con hồ ly nhỏ đang quỳ rạp phía trên đất để nghỉ ngơi nghe được những lời mà Lâm Vân Văn vừa mới nói xong thì nó cũng đứng phắt dậy rồi đôi tai cũng rung rinh như vừa mới nghe được một chuyện gì đó vô cùng thích thú.
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhún vai rồi lắc đầu nói: “Nói cho bọn em nghe chuyện này, anh vừa mới thu được một chút tin tức nội bộ từ Giang gia bên kia truyền lại đấy. Anh cũng chỉ nghe nói con linh báo kia đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, cho nên muốn trị liệu cho con linh báo kia cũng phải tiêu tốn không ít linh thạch, cho dù là trị được hết hoàn toàn những vết thương ở bên ngoài đi chăng nữa nhưng mà căn cốt của con linh báo kia cũng bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng rồi. Cho nên con linh báo kia cả đời cũng chú định là không thể đi xa thêm được nữa. Cho nên …”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhếch miệng cười lạnh một chút rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Cho nên tự tay thằng ngốc đó cũng ra tay giết chết con linh báo của bản thân mình luôn đúng không? Sau đó hắn ta lại nguỵ trang thành con linh báo đó bị thương nặng không thể trị hết được dẫn đến chết một cách đột ngột mà đúng không?”
Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nói: “Có lẽ.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày rồi thở dài một hơi mà lắc đầu nói: “Thằng ngu, tên này đúng là ngu xuẩn không thuốc chữa mà.”
Nếu tu sĩ đã lựa chọn khế ước với linh thú rồi thì giữa chủ nhân linh thú cùng với con linh thú đó cũng tồn tại một mối liên hệ không đơn giản chỉ là mối quan hệ giữa linh thú bình thường cùng với tu sĩ nữa, mối quan hệ của linh thú và chủ nhân sâu sắc hơn nhiều. Nếu như con yêu thú đó mà cùng chủ nhân đi ra ngoài để mà sắn giết rồi gặp nạn mà chết đi một cách tự nhiên thì mọi chuyện cũng còn dễ nói, nhưng mà chính chủ nhân của linh thú khế ước lại động tâm tư không đáng có mà tiêu diệt linh thú khế ước thì đương nhiên là chủ nhân sẽ gặp phải phản phệ mạnh hơn gấp bội.
Theo như những gì mà Lâm Vân Dật đánh giá thì hình như thằng ngốc Giang Nhất Minh kia trên căn bản là không biết được hậu quả sẽ gặp phải khi chính chủ khế ước động tâm tư rồi tiến hành diệt sát linh sủng khế ước của mình là như thế nào.
Bằng tâm mà nói thì những con linh sủng ấu tể mà Giang Việt Nhiễm kia mua được từ Ngự Thú Tông mang về cho Giang gia cũng có phẩm chất vô cùng tốt, dù sao thì đó cũng là hào quang của nữ chính nên cơ duyên mà nữ chính cung cấp cho gia tộc chắc chắn là không tồi, nhưng mà những con linh sủng ấu tể này dù sao cũng là linh sủng ấu tể cho nên mấy con linh sủng này cũng khá nhỏ.
Nếu như phía Giang gia bên kia mà dụng tâm thêm một chút, bọn họ mà tận tâm nuôi dưỡng rồi bồi bổ cho mấy con linh sủng ấu tể kia thêm mấy tháng thì đương nhiên là tình huống cũng xuất hiện những khác biệt vô cùng lớn. Dù sao thì linh sủng và chủ nhân cũng phải bồi dưỡng với nhau cho thật quen đi đã, mà những con linh sủng ấu tể đó cũng quá nhỏ. Chỉ là … mấy người kia của Giang gia cũng chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà bỏ qua những chi tiết quan trọng này rồi.
Phía Giang gia bên kia hành sự cũng quá nóng vội, chỉ có mấy tháng thôi mà bọn họ cũng không thể chờ nổi, vừa mới nhận được linh thú không bao lâu thì bọn họ đã mang linh thú đầu nhập vào chiến trường để chiến đấu với đám linh thử luôn rồi.
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng nhếch miệng lên cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Thằng ngu kia đúng thật là vô cùng ngu xuẩn. Đương nhiên thì đám Giang gia bên kia cũng không chỉ có một mình thằng ngu kia là ngu xuẩn mà toàn bộ đám người của Giang gia bên kia cũng không còn thuốc chữa nữa rồi. Hình như toàn bộ những tu sĩ kia của Giang gia bên kia đều cảm thấy đám linh sủng của Giang Việt Nhiễm mua về cho bọn họ quá yếu cho bọn họ cũng khinh thường đám linh sủng đó. Chậc, một bộ bài tốt như vậy lại bị đám người của Giang gia bên kia đánh cho nát nhừ.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi mà nói: “Chậc, chậc, người ta thường nói những thứ con người ta có được quá dễ dàng thì người ta sẽ không biết cách trân trọng mà.”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Ai nói không phải là như vậy đâu chứ? À đúng rồi, trước đó anh còn nghe người ta nói lại là đại đa số những tu sĩ ở bên trong Giang gia bên kia đều cảm thấy toàn bộ số linh sủng mà Giang Việt Nhiễm mua được từ Ngự Thú Tông kia đều là những món hàng tàn thứ phẩm bị Ngự Thú Tông kia loại thải. Cho nên …”
Lâm Vân Dật nghe vậy thì nhếch miệng mà cười lạnh một tiếng nói: “Chậc, tâm của đám người Giang gia kia thật rộng lớn quá rồi thì phải. Tuy rằng những con linh thú có thể chảy từ Ngự Thú Tông đi ra ngoài phẩm tướng có khả năng không quá cao thật nhưng mà những con linh thú đó làm sao mà có thể biến thành những con linh sủng tàn thứ phẩm gì được chứ? Bọn họ thật sự là …”
Lâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Ai nói không phải là như vậy đâu chứ? À đúng rồi, anh nghe nói thời điểm khi mà những tu sĩ của Giang gia kia nhận được một lô linh thú ấu thể có nguồn gốc từ Ngự Thú Tông kia đại đa số những gia tộc tu chân xung quanh đều cảm thấy vô cùng hâm mộ. Mà hiện tại thì đám người của Giang gia kia lại trở thành trò cười khiến người khác chê cười mà.”
Lần này thì những con linh sủng của Giang gia kia cũng gặp chuyện dẫn đến bị thương vô cùng nghiêm trọng, linh sủng bị thương thì đương nhiên thì chủ nhân của những con linh sủng kia cũng bị ảnh hưởng theo. Có thể nói tổn hại của những tu sĩ Giang gia đang gặp phải cũng không nhỏ.
Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Văn rồi cười cười nói: “Anh cả, con linh hổ Hoả văn hổ của Giang Đàm Nhi kia như thế nào rồi?”
Trực giác của Lâm Vân Dật cũng mách bảo rằng con Hoả văn hổ kia cũng có một chút đạo hạnh, con linh thú ấu tể đó cũng không giống như những con linh thú ấu tể bình thường.
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Em ba, sao tự nhiên em lại hỏi đến con linh hổ kia vậy? Có chuyện gì sao?”
Lâm Vân Dật nghe vậy thì cười cười rồi nhướn mày nói: “Cái này sao? Trước kia không bao lâu em đã từng gặp qua con linh hổ kia một lần rồi. Sau khi nhìn thấy con linh hổ kia em vẫn luôn cảm thấy con linh hổ kia cũng không đơn giản cho lắm. Nếu em nhìn không sai thì có lẽ con linh hổ kia đã bị che giấu một chút huyết mạch đặc thù nào đó trong người thì phải.
Theo như những tình tiết trong nguyên tác mô tả thì tư chất của Giang Đàm Nhi vốn dĩ cũng khá xuất chúng, mà địa vị của phụ thân Giang Đàm Nhi ở Giang gia bên kia cũng khá cao. Mà lần này Giang Việt Nhiễm cũng mang một đám linh thú ấu tể về gia tộc cho nên Giang Đàm Nhi cũng được ưu tiên lựa chọn trước một con, đương nhiên con linh thú ấu tể mà Giang Đàm Nhi tuyển chọn cũng chính là con linh thú có phẩm chất tốt nhất trong đám linh sủng đó.
Mà phía bên trong nguyên tác cũng từng đề cập rằng mối quan hệ của Giang Đàm Nhi cùng Giang Việt Nhiễm cũng khá ổn, cũng chính vì mối quan hệ của đôi bên cũng khá ổn cho nên Giang Đàm Nhi cũng được lây dính thêm một chút hào quang của nữ chính từ phía Giang Việt Nhiễm nữa. Cũng vì lây dính một chút hào quang của nữ chính cho nên vận khí của Giang Đàm Nhi cũng không tồi, sau này đường đời của Giang Đàm Nhi cũng khá ổn, một đường thuận lợi đi lên không có gì cản trở.
Lâm Vân Văn nghe vậy có chút ngoài ý muốn nói mà nhíu mày nói: “Huyết mạch đặc thù sao? Chuyện này chắc cũng không có khả năng đâu đúng không? Nếu như linh thú mà có sở hữu huyết mạch đặc thù chắc chắn sẽ không có cơ hội được chảy ra ngoài đâu đúng không?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhướn mày rồi thở dài một hơi nói: “Cho nên em mới nói là huyết mạch đặc thù đã bị che giấu.”
Lâm Vân Văn cười cười rồi lắc đầu nói: “Chuyện này chắc cũng không đến mức như vậy đâu. Trước đó anh cũng từng nghe thằng tư nói lại rằng con linh hổ kia tuy rằng nhìn qua cũng khá đẹp thật đấy nhưng mà con linh hổ này lại không xài được. Không phải là con linh hổ kia còn bị đàn linh kê nhà chúng ta doạ cho run chân rồi thụt lùi lại không ngừng sao?”
Giang Nghiên Băng đang ngồi một bên nghe thấy vậy cũng không nói gì chỉ đưa tay lên xoa cái đầu đã xù lông của Ngân Đoàn.
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi lắc đầu nói: “Thôi được rồi. Nếu không phải thì tốt. Có lẽ là do em đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mà anh cả, tông môn Ngự Thú Tông này vốn dĩ cũng lấy thuật ngự thú để trấn tông. Nghe nói trước đó phía Ngự Thú Tông cũng từng đào tạo ra được không ít loại yêu thú có huyết mạch khá đặc biệt mà đúng không?”
Lâm Vân Văn gật đầu rồi nhíu mày nói: “Chuyện này thì anh cũng không rõ. Nhưng mà trước đó anh có nghe nói một chuyện, con hổ của Giang Đàm Nhi đột nhiên xuất chiêu khoá chết đàn linh thử kia, một chiêu như vậy cũng giết chết không ít linh thử. Chỉ đáng tiếc thì con hổ đó cũng bị thương rồi thì phải. Nghe nói Giang Đàm Nhi kia cũng không quá vừa lòng với con linh hổ này.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi nói: “Đáng tiếc. Một con linh hổ có phẩm chất tốt như vậy lại rơi vào trong tay Giang Đàm Nhi mà.”
Lâm Vân Dật nhướn mày thầm nghĩ: Trong quá trình trưởng thành của linh sủng thì thái độ cũng như cách đối xử của chủ nhân đối với linh sủng cũng là một trong những quy trình vô cùng quan trọng. Dù sao thì linh sủng cùng chủ nhân cũng liền một thể, linh sủng chính là bạn đồng hành sau này của chủ nhân. Mà lúc này thì Giang Đàm Nhi lại cảm thấy con linh sủng Hoả văn hổ kia không có tác dụng gì cũng quá yếu đuối lại không xứng tầm với chính bản thân mình, thái độ của Giang Đàm Nhi cũng tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ con linh hổ kia. Mà đã như vậy rồi thì đương nhiên là Giang Đàm Nhi sẽ không chú tâm cũng chẳng nghiêm túc bồi dưỡng con linh sủng kia, có khi còn bỏ bê nó. Kể từ đó thì tư chất của con linh sủng kia có tốt đến mức độ nào đi chăng nữa cũng bị phế đi thôi. Thật đáng tiếc, một quân bài tốt như vậy lại biến thành hỏng.
Lâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Hiện tại thái độ của đám người Giang gia kia đối với mấy con linh sủng như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy lạnh giá đến tận thân tâm mà. Nếu như tin tức này mà truyền ngược lại Ngự Thú Tông kia thì tin tức này chắc chắn cũng tạo thành những ảnh hưởng không xấu đối với Giang Việt Nhiễm đúng không?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Em không biết. Có lẽ.”
Có thể là những đệ tử bên trong Ngự Thú Tông sẽ cảm thấy vô cùng chướng mắt cũng không muốn nhận những con linh thú ấu tể bị đào thải đó đâu. Dù sao thì bọn họ cũng là đệ tử của Ngự Thú Tông cho nên bọn họ cũng từng được diện kiến qua không ít loại linh thú rồi. Nhưng mà, những đệ tử của Ngự Thú Tông có ghét bỏ cũng là chuyện riêng của bọn họ, đằng này những con yêu thú ấu tể đó lại là những con yêu thú từ tông môn của được bán ra ngoài, mà những con yêu thú ấu tể của Ngự Thú Tông lại bị người của những thế lực tu chân ngoài kia ghét bỏ lại là chuyện hoàn toàn khác đó. Chuyện này lại có liên quan đến danh dự cũng như mặt mũi của toàn bộ những đệ tử của Ngự Thú Tông đấy.
Mà phía bên trong nguyên tác kia cũng có đề cập đến một chuyện, Giang gia chính là một trong những hậu thuẫn vô cùng vững chắc đối với Giang Việt Nhiễm kia, cũng nhờ có sự hậu thuẫn của Giang gia mà Giang Việt Nhiễm cũng một đường thuận lợi mà đi lên. Nhưng mà tình huống hiện tại của Giang gia nếu cứ không thuận lợi mà phát triển như vậy nói không Giang gia lại biến thành liên luỵ chứ không phải là hậu thuẫn nữa.
Đương nhiên thì việc này đối với Lâm gia nhà bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện gì quá xấu, nếu thật sự là mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy bọn họ cũng tận dụng được không ít cơ hội ấy chứ.
Lâm Vân Văn như nghĩ đến chuyện gì đó khoanh hai tay lại rồi nhìn về phía hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng đang ngồi trên bàn rồi tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc mà nói: “Nghe nói dạo gần đây tâm tình của vị gia chủ Giang gia bên kia thật sự là không ổn đâu. Dạo gần đây gia tộc chúng ta nhất định phải hành sự cẩn thận một chút, mọi người có muốn làm gì cũng nên điệu thấp một chút. Có hiểu không?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng. Em đã biết rồi.”
Giang Nghiên Băng quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Văn đang ngồi ở trước mặt một chút cũng không nói được một lời nào chỉ có thể rũ đôi mắt xuống.
Theo như những gì mà Giang Nghiên Băng đánh giá thì hình như Lâm Vân Văn đã đoán được cái gì rồi cho nên ngày hôm nay Lâm Vân Văn mới cố ý muốn đến đây nhắc nhở cậu.
Giang Nghiên Băng nghĩ đến khả năng này cũng theo bản năng mà nhăn mày lại mà tâm tình của cậu hiện tại cũng có một chút áp lực không thôi. Chuyện những con linh sủng của Giang gia kia sở dĩ bị thương như vậy đương nhiên cũng có chút quan hệ với Ngân Đoàn rồi. Vốn dĩ là lúc đó Ngân Đoàn còn muốn giải quyết hoàn toàn luôn cái con linh sủng Hoả văn hổ của Giang Đàm Nhi kia luôn rồi cơ. Nhưng mà đáng tiếc thì con linh hổ này cũng khá có linh tính. Hình như con linh hổ này đã đoán trước hoặc đã nhìn nhận ra được cái gì đó cho nên nó cũng tránh được không ít nguy hiểm, dường như con linh hổ đó cũng mạnh hơn những gì mà cậu dự đoán nữa.
Đương nhiên Lâm Vân Dật có thể đoán ra được chuyện gì đó rồi thì chắc chắn là người của Giang gia bên kia cũng có thể nhìn ra được một chút vấn đề gì đó đó thôi.
Nghĩ đến chuyện này thì chính bản thân Giang Nghiên Băng cũng cảm thấy có chút rối rắm không thôi. Nếu chỉ có một mình Lâm Vân Văn đoán ra được chuyện gì đó thì mọi chuyện cũng chẳng làm sao cả. Dù sao thì Lâm gia cũng không can thiệp quá nhiều. Nhưng mà, nếu như phía Giang gia bên kia mà phát hiện ra rồi sinh lòng nghi ngờ đến chuyện này thì mọi chuyện cũng rắc rối hơn rồi.
Vốn dĩ thì Giang Nghiên Băng cũng chuẩn bị sẵn sàng muốn cá chết rách lưới cùng với phía Giang gia bên kia từ sớm luôn rồi, cậu đã quyết định muốn quậy đục nước rồi trở mặt luôn một lần luôn. Nhưng mà, sau này cậu lại bị hoán thân rồi bị đẩy đến Lâm gia, ở lâu lại Lâm gia như vậy thì trong lòng cậu cũng nảy sinh một chút cảm tình với Lâm gia rồi, cho nên cậu cũng không muốn chỉ vì ích kỷ của bản thân lại tạo thành những ảnh hưởng không đáng có với Lâm gia.
Đương nhiên thì Giang Nghiên Băng cũng không muốn dừng lại, nhưng mà cậu cũng thầm tính toán rằng sau này nếu như muốn ra tay thêm một lần nữa thì cậu vẫn nên cẩn thận thêm một chút nữa. Lần này hành sự cũng lộ liễu quá rồi.
Lâm Vân Văn cũng ngồi lại cùng trò chuyện với hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng một hồi cũng rời đi luôn.
Lâm Vân Dật quay sang nhìn thấy Giang Nghiên Băng đang ủ rũ mà đầu muốn gục xuống bàn luôn cũng cười cười rồi thở dài một hơi nói: “Được rồi, được rồi. Không có việc gì đâu, không sao đâu. Nghiên Băng, cậu có muốn làm cái gì đi chăng nữa tôi đều sẽ duy trì cho cậu. Cậu muốn làm gì cứ việc làm, đã có tôi đằng sau lưng rồi. Tôi sẽ giúp cậu giải quyết tốt hậu quả.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng có chút bất an mà nhíu chặt mày lại nói: “Vân Dật, cậu đã biết tôi …”
Lâm Vân Dật cười cười cũng lên tiếng trấn an nói: “Được rồi. Được rồi. Không sao đâu. Cậu không cần phải lo lắng. Nhưng mà lần sau cậu có muốn động thủ thì cậu cũng nên kêu tôi đi cùng cậu.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi cười cười rồi gật đầu nói: “Được. Tôi đã biết rồi. Lần sau tôi sẽ nói với cậu.”
……..
Hiện tại thì phía bên trên quảng trường của Lâm gia cũng xuất hiện không ít những khối thi thể của những con linh thử lớn lớn bé bé đang được phơi khô rồi xếp bằng phía trên sân.
Mà cũng trong khoảng thời gian này thì những con linh kê trong nhà bọn họ cũng xuất động ra ngoài để săn bắt linh thử, số lượng những con linh kê được đi ra ngoài săn bắt linh kê cũng không ít.
Trong khoảng thời gian này thì những con linh kê trong nhà bọn họ mỗi ngày được ăn uống no say, mà đám linh kê này chẳng những được ăn no mà được ăn vô cùng no, trong khoảng thời gian này những con linh kê nhà bọn họ cũng tích cóp được không ít những con linh thử để làm đồ ăn vặt.
Mà trong khoảng thời gian này thì phía Lâm gia bên nhà bọn họ cũng xuất hiện thêm không ít những con linh kê biến dị. Mà những con linh kê biến dị này cũng khiến cho người ngoài phải chú ý đến.
Đương nhiên thì hiện tại cũng có không ít những gia tộc ở những khu vực xung quanh như có như không mà chạy đi tìm hiểu phương thức bồi dưỡng linh kê biến dị của Lâm gia. Dù sao thì đám linh kê biến dị của Lâm gia hiện tại cũng vô cùng nổi bật, đương nhiên là những thế lực xung quanh cũng cảm thấy vô cùng tò mò về phương pháp khiến cho đám linh kê vốn chỉ là thức ăn này có thể biến dị thành như vậy rồi.
Giang Nghiên Băng đang ở trong quảng trường để hỗ trợ thu thập chiến lợi phẩm, lúc này thì Lâm Vân Dật lại dẫn đầu mang theo mấy cái bao tải tiến vào bên trong quảng trường.
Lâm Vân Dật cười cười nhìn về phía Giang Nghiên Băng nói: “Nghiên Băng, đây là số linh thử mới thu hoạch được ngày hôm nay này.”
Lâm Vân Dật nói xong cũng nhanh chóng phất tay lên một chút, sau đó thì một lượng lớn thi thể của những con linh thử từ bên trong túi trữ vật được thả ra ngoài.
Giang Nghiên Băng cười cười rồi gật đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Vân Dật, lúc nãy Ngân Đoàn có nói lại là dạo gần đây bầy linh kê trong nhà cậu xuất hiện rất nhiều biến đổi, nghe nói tần suất biến dị của đám linh kê này cũng khá cao.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, đúng vậy. Chuyện này tôi cũng vừa mới phát hiện ra không lâu.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Nếu tôi đoán không làm thì tần suất biến dị của đám linh kê nhà cậu có thể tăng lên cao lên như vậy có lẽ là có quan hệ với đám linh thử khô mà chúng ta mới thu hoạch được trong khoảng thời gian dạo gần đây. Dù sao thì dạo gần đây chúng ta cũng cho đám linh kê trong nhà cậu ăn một lượng lớn linh thử mà.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Thật đúng là … cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh mà.”
Trước khi nạn chuột tai xảy ra thì Lâm Vân Dật cũng bỏ một lượng lớn đan dược ra để cho đám linh kê kia ăn, lúc đó hắn cũng có ý đồ muốn dùng đám đan dược này để bồi dưỡng ra một lượng lớn linh kê biến dị lợi hại hơn những con linh kê bình thường khác.
Nhưng mà đáng tiếc thì trời cao cũng không chiều lòng người mà, trước đó hắn có bỏ ra bao nhiêu đan dược đi chăng nữa thì thu hoạch mà hắn nhận được lại không khả quan cho lắm. Lúc đó hắn còn cảm thấy công sức mà hắn bỏ ra như vậy thật sự quá lãng phí rồi.
Trước đó hắn đã cho đám linh kê trong nhà ăn qua không ít loại đan dược khác nhau, đúng là đám linh kê đó cũng có không ít tiến bộ thật, nhưng mà những tiến bộ đó còn thua rất nhiều những gì mà hắn từng kỳ vọng nữa. Nếu không phải là trình độ đan thuật của hắn cũng có chút xuất chúng hơn người thì lúc đó hắn cũng phá sản từ sớm luôn rồi.
Thật không nghĩ được là đám đan dược kia không được việc mà đám thịt linh thử khô lại có thể giải quyết được vâns đề. Sau khi hắn dùng một lượng lớn thịt của đám linh thử sấy khô cho đám linh kê kia ăn thì đám linh kê lại xuất hiện tình trạng biến dị với tần suất cao lên thấy rõ.
Giang Nghiên Băng như nghĩ đến vấn đề gì đó mà nhíu mày nói: “À, nhắc đến chuyện này mới nhớ. Cũng không biết tại sao nhưng mà dạo gần đây đám linh thử biến dị đột nhiên lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều thì phải. Dường như đám linh thử biến dị này còn khó giải quyết hơn rất nhiều so với đám linh thử trước đó. Hiện tại mọi người có muốn giải quyết đám linh thử đó cũng khó khăn hơn nhiều.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Tôi cũng cảm nhận được. À đúng rồi, nhắc đến đám linh thử biến dị thì dạo gần đây anh hai đã gửi một ít tin tức trở về.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút hứng thú mà ngẩng đầu nói: “Anh hai cậu gửi tin tức về sao? Tin tức gì vậy chứ?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi bắt đầu nói: “Anh hai nói lại là khoảng thời gian trước đây có một vị ngự thú sư đã gom góp được một số chủng loại linh thử biến, nghe nói vị ngự thú sư này muốn tiến hành lai tạo giữa các chủng loại linh thử này lại với nhau với ý đồ muốn bồi dưỡng ra một chúng loại linh thử mạnh nhất trong các chủng loại linh thử. Nhưng mà đáng tiếc thì vị này đã dùng đủ mọi phương pháp lại chỉ có thể bồi dưỡng ra một ít tàn thứ phẩm mà thôi. Sau đó thì những chủng loại linh thử tàn thứ phẩm này cũng nhân cơ hội vị ngự thú sư kia không chú ý tới mà bỏ chạy ra ngoài.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Cho nên … nguyên nhân tạo nên nạn chuột tai lần này chỉ vì vậy thôi sao?”
Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Giang Nghiên Băng thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Như vậy cũng có thể giải thích được rồi. Khó trách mà. Khó trách là sau khi đám linh kê kia sử dụng thịt của đám linh thử khô kia làm thức ăn lại xuất hiện tình trạng biến dị. Hơn nữa phương hướng biến dị của đám linh kê cũng theo những chiều hướng hoàn toàn không giống nhau một chút nào.”
Lâm Vân Dật gật đầu mà trong lòng cũng tràn đầy cảm thán nói: “Đúng vậy. Phải công nhận rằng đám linh thử kia chính là những món quà từ trên trời ban xuống cho chúng ta vậy. Cho nên mấy cái chuyện giúp người làm niềm vui như thế này từ nay về sau chúng ta phải thường xuyên làm mới được. Càng làm nhiều việc tốt ắt sẽ có phúc báo. Người tốt trên đời này sẽ được trời cao ủng hộ. Nghiên Băng, cậu thấy như vậy có đúng không?”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút vui vẻ mà cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Cậu nói sao thì chính là như vậy đi.”
Dù sao thì thực chiến chính là phương pháp tốt nhất để gia tăng chiến lực mà, dạo gần đây những thành viên của tiểu đội dưỡng linh kê còn thường xuyên nhận nhiệm vụ chạy ra ngoài để hỗ trợ bắt linh thử cho những thôn xóm đang muốn cầu xin giúp đỡ. Cũng nhờ như vậy mà chiến lực của những thành viên trong tiểu đội dưỡng linh kê cũng được bồi dưỡng rồi gia tăng lên rõ rệt, mà số thức ăn dự trữ của đám linh kê cũng nhờ vậy mà được tăng lên không ít.
………
Ngự Thú Tông.
Lâm Vân Võ nhíu mày nhìn chằm chằm vào những tin tức trên tay rồi lâm vào trầm tư như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó.
Từ Niệm Như từ bên ngoài đặt chân bước vào Phế Khí Đường thì nhìn thấy Lâm Vân Võ còn đang đăm chiêu suy nghĩ.
Lân Vân Võ nhìn thấy bóng dáng của Từ Niệm Như cũng giật mình đứng dậy vội vàng chắp ta lại nói: “Từ sư tỷ tới chơi?”
Từ Niệm Như đi đến trước mặt Lâm Vân Võ rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Vân Võ một hồi như muốn quan sát vật lạ.
Lâm Vân Võ bị nhìn như vậy cũng có chút khó hiểu mà nhìn về phía Từ Niệm Như nói: “Từ sư tỷ, không biết sư tỷ có việc gì không?”
Từ Niệm Như cười cười như có như không mà nhướn mày nói: “Không có gì. Lâm sư đệ, mới đây thôi có một người đã tặng cho bổn sư tỷ một lễ vật.”
Lâm Vân Võ cũng có chút khó hiểu mà nhướn mày nói: “Cái gì?”
Từ Niệm Như cũng không đợi cho Lâm Vân Võ kịp hiểu mà cầm cái túi linh thú ra rồi thả luôn mấy con linh kê ra ngoài luôn.
Lâm Vân Võ nhìn vào đám linh kê trên mặt đất cũng có chút kinh ngạc mà lên tiếng cảm thán nói: “Quào, linh kê thật lớn quá rồi.”
Từ Niệm Như gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Đám linh kê này sức chiến đấu vô cùng cường thịnh. Hơn nữa đám linh kê này còn có thể săn giết linh thử nữa.”
Lâm Vân Võ nghe vật cũng gật gù nhưng lại giật mình rồi nói: “Ồ, cho nên … ý của Từ sư tỷ là … đám linh kê này không phải là …”
Từ Niệm Như gật đầu rồi cười cười nói: “Tuy rằng đã qua tay không ít người rồi nhưng mà số linh kê này là từ nhà của Lâm sư đệ đấy.”
Lâm Vân Võ: “…”
À, cái này … hình như … có vẻ như đám linh kê nhà bọn họ cũng đang cháy hàng quá rồi đấy nhỉ? Nghe nói trong khoảng thời gian gần đây cũng có không ít gia tộc đã phải bỏ một số tiền lớn ra để mua sắm một số linh kê nhà bọn họ về nhà nuôi dưỡng thì phải. Mà nghe nói gia tộc nhà bọn họ cũng nhìn vào số linh thạch của những gia tộc kia đã bỏ ra mà … bán luôn một ít ra ngoài rồi.
Từ Niệm Như cũng có chút hứng thú mà cười cười nói: “Lâm sư đệ, cái đám linh kê nhà sư đệ cũng đặc biệt đấy nhỉ? Cũng không biết đám linh kê này nhà đệ đã được nuôi dưỡng như thế nào mà chúng nó có thể lớn như vậy được nhỉ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi lắc đầu nói: “Mong Từ sư tỷ thứ lỗi. Chuyện này kỳ thật đệ cũng không biết rõ ràng cho lắm.”
Chuyện này thì hắn đúng là không biết thật. Dù sao thì lần về nhà trước đó cũng là mấy năm trước rồi, mà những năm đó đàn linh kê kia cũng bình thường lắm chứ không lớn như vậy.
Từ Niệm Như nghe vậy thì cười cười cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, hiện tại ngoài kia cũng có không ít tu sĩ hoặc những gia tộc khác đều đang cảm thấy vô cùng hứng thú với bí phương chăn nuôi linh kê của Lâm gia bọn đệ đấy.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Từ sư tỷ nói đùa rồi. Đám linh kê này chẳng qua cũng chỉ là đám linh kê bình thường với cái đầu lớn hơn bình thường một chút thôi, cái này thì có gì hiếm lạ đâu chứ? Là mọi người chiết sát quá rồi.”
Lâm Vân Võ thầm thở dài một hơi rồi lắc đầu thầm nghĩ: Bí phương cái gì cơ? Kỳ thật thì bí phương cũng đơn giản vô cùng, cũng đâu có cần phải làm gì quá đáng đâu chứ? Chỉ cần mang đan dược ra rải như rải ngũ cốc là được rồi. Cho nên những thế lực kia có biết được bí phương này chắc chắn là vô dụng, mà trên căn bản thì bọn họ cũng không tin tưởng nữa kìa. Chiếu miêu hoạ hồ lô, nếu như bọn họ mà thật sự làm theo phương pháp này có khi bọn họ cũng phá sản sớm thôi.
Từ Niệm Như cười cười rồi tiếp tục nói: “Thôi được rồi. Chúng ta cũng không nói về cái này nữa. Lâm sư đệ cứ yên tâm đi. Bổn sư tỷ cũng không cảm thấy quá hứng thú với bí phương của nhà đệ đâu. À đúng rồi, còn một chuyện này nữa. Chắc đệ cũng biết Giang Việt Nhiễm đã mua một lượng lớn linh thú của tông môn gửi trở về Lâm gia kia rồi đúng không? Nghe nói đám linh thú này đã bị đàn chuột tiến hành bao vây bị đánh quần công. Kết quả là có một vài con bị thương nặng đúng không?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng. Chuyện này đệ cũng nghe được một chút.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng khẽ hừ một tiếng rồi nhướn mày cũng có chút thích thú mà nói: “Rõ ràng là đám người của Giang gia bên kia người nào người nấy phế như nhau. Nhưng mà hiện tại đám người đó lại cảm thấy nghi ngờ vào phẩm chất của đám linh thú ấu tể do người của Ngự Thú Đường chúng ta cung cấp ra ngoài. Cái này thật đúng là một đám mắt mù mà. Cũng lãng phí một đám linh thú ấu tể tốt của tông môn.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Đúng vậy. Đám linh thú ấu tể của tông môn chúng ta có chất lượng vô cùng tốt. Làm sao mà có thể kém như đám người kia nói đâu chứ?”
Từ Niệm Như cười cười rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy. Mà Giang sư muội này cũng thật là. À đúng rồi, bổn sư tỷ còn nghe được một chuyện nữa. Nghe nói là đám linh thú ấu tể của nhà chúng ta vừa mới đưa ra ngoài không bao lâu đã bị chết một con rồi đúng không? Đúng là là lãng phí mà. Trước đó tông môn chúng ta cũng đưa ra ngoài không ít linh thú ấu tể rồi đúng không? Chỉ sợ con yêu thú đó chính là con linh thú có thọ mệnh ngắn nhất trong số tất cả những con linh thú ấu tể mà tông môn chúng ta đưa ra ngoài mất.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng không dám nói gì chỉ cười cười rồi gật đầu phụ hoạ nói: “Đúng vậy. Đúng vậy. Từ sư tỷ nói như vậy không sai.”
Nếu như con linh thú ấu tể đó mà ngoài ý muốn chết đi thì mọi chuyện còn có thể vãn hồi được đấy. Nhưng mà đáng tiếc thì con linh thú đó lại bị chủ khế ước ra tay ám toán dẫn mới đến cái chết thảm thương như vậy.
Từ Niệm Như đưa mắt đánh giá sắc mặt của Lâm Vân Võ một lượt rồi nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, thái độ của Lâm sư đệ như vậy hình như … không đúng cho lắm. Hay là … Lâm sư đệ đã biết chuyện khác mà bổn sư tỷ không biết sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng vội vàng lắc đầu rồi xua tay nói: “Không có, không có. Sư tỷ lo lắng nhiều quá rồi. Đệ thì làm gì mà biết được chuyện gì chứ? Đệ hoàn toàn không biết gì hết.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ nói: “Lâm sư đệ, chắc chắn là đệ biết cái gì đó. Còn không nói nhanh lên?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng nhìn bốn phía xung quanh rồi ngượng cùng nói: “Từ sư tỷ, nhưng mà … tỷ cũng không thể nói chuyện này là do đệ nói …”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút bực mình mà nhướn mày nói: “Nói nhanh đi, đừng có mà làm rùa đen rút cổ hoài như vậy nữa. Được rồi, được rồi. Đã biết. Đã biết rồi. Nói nhanh đi, bổn sư tỷ đảm bảo chắc chắn sẽ không liên luỵ đến đệ được chưa?”
Nghe vậy thì Lâm Vân Võ cũng coi như là yên tâm mà lần lượt nói những tin tức vừa mới nghe được ra cho Từ Niệm Như.
Càng nghe thì sắc mặt của Từ Niệm Như càng lúc càng đen lại, mà nắm ta cũng nắm cho thật chặt lại nghiên răng ken két không thôi.
Từ Niệm Như rít lên nói: “Vớ vẩn. Ngu dốt.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng giật mình rồi lắc đầu nói: “Từ sư tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh. Sư tỷ không cần phải kích động như vậy làm gì.”
Đương nhiên thì sau khi Từ Niệm Như biết được chuyện thì rất nhanh sau đó chuyện linh thú ấu tể mà Giang Việt Nhiễm đã mua rồi gửi về Giang gia chết thảm cũng được lan truyền ra, mà chuyện con linh thú ấu tể đó bị trọng thương cũng không được cứu chữa dẫn đến cái chết thảm cũng nhanh chóng được lan truyền râm ran khắp Ngự Thú Tông.
Ban đầu thì tin tức cũng được truyền đi với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Nhưng mà rất nhanh sau đó thì tin tức này lại im bạt đi không được lan truyền nữa.
Đương nhiên thì cái chuyện mấy con linh thú ấu tể bị mua rồi bị đào thải đi như vậy cũng chỉ là chuyện nhỏ, mà chuyện này cũng chỉ là chuyện của một tiểu gia tộc nhỏ không dậy nổi một đợt sóng nào. Đương nhiên thì chuyện nhỏ này cũng chẳng thể ảnh hưởng đến địa vị của Giang Việt Nhiễm ở bên trong tông môn. Chỉ là … sự việc như vậy cũng không phải chuyện tốt, rốt cuộc thì chuyện này cũng gieo một hạt giống bất ổn vào trong lòng đại đa số những đệ tử của Ngự Thú Tông rồi. Sau này, một khi mà sự việc như thế này tiếp tục phát sinh thêm nữa hoặc có thêm một chuyện gì đó có liên quan đến Giang gia hoặc Giang Việt Nhiễm tiếp tục phát sinh thì hạt giống này cũng nhanh chóng được nảy mầm rồi mọc rễ thôi.
End chap 61
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo