Phần 57 - Mượn linh kê
------o57o------
Sau khi quay trở lại Lâm gia xong thì Lâm Vân Dật cũng bắt đầu tỉ mỉ tiến hành kiểm tra khối ngọc truỵ hồ điệp vừa mới tới tay một hồi.
Trải qua mấy ngày nghiên cứu không ngừng không nghỉ, sau khi thử qua không biết bao nhiêu biện pháp thì Lâm Vân Dật cũng biết được công năng cụ thể của khối ngọc trụy hồ điệp mới tới tay là gì.
Lâm Vân Tiêu nhìn về phía khối ngọc truỵ hồ điệp một hồi rồi lại nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi mà trên mặt cũng có chút thèm thuồng mà nói: “Anh ba à, khối ngọc bội này có tác dụng gì vậy ạ? Chúng ta có thể ngâm nước rồi uống luôn không? Anh ba, có thể uống được không ạ?”
Lâm Vân Dật đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một hồi rồi nhướn mày nói: “Cái này sao? Đương nhiên là không thể. Nếu anh kiểm tra không sai thì khối ngọc bội này có tác dụng tương đương với Định hồn ngọc. Thường xuyên đeo khối ngọc bội này cũng có tác dụng vô cùng tốt trong việc tẩm bổ linh hồn. Khối ngọc bội này có tác dụng không nhỏ đối với luyện đan sư.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng thở dài thườn thượt mà trong lòng cũng chẳng thể vui nổi mà nói: “Ồ, như vậy sao? Không có tác dụng gì sao?”
Khối ngọc bội này có tác dụng tẩm bổ linh hồn sao? Nghe thôi cũng chẳng có tác dụng gì với hắn rồi. Lâm Vân Tiêu nghe xong mà hứng thú đối với khối ngọc truỵ hồ điệp mới này cũng bay sạch sẽ.
Lâm Vân Dật nhìn về phía khối ngọc truỵ hồ điệp trong tay Giang Nghiên Băng cũng có chút tò mò mà nói: “Nghiên Băng, còn cậu thì sao? Khối ngọc bội của cậu có tác dụng gì vậy? Cậu đã từng nghiên cứu qua về khối ngọc bội này chưa?”
Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Sau khi quay trở về thì tôi cũng nghiên cứu qua khối ngọc bội này rồi. Khối ngọc bội này … hình như có một chút tác dụng trong việc ôn dưỡng thân thể thì phải, tôi kiểm tra rất kỹ rồi nhưng mà khối ngọc bội này hình như cũng không có một tác dụng gì quá đặc biệt. Tôi thấy nó cũng chẳng có một chút tác dụng gì trong việc ổn định linh hồn lực hay tác dụng ổn định thân thể cả, cũng không biết khối ngọc bội này có tác dụng gì nữa?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút tò mò mà nói: “Vậy sao? Nghiên Băng, cậu có thể đưa cho tôi nhìn thử một chút không?”
Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên là có thể.”
Giang Nghiên Băng nhanh chóng tháo luôn khối ngọc truỵ hồ điệp rồi đẩy luôn khối ngọc truỵ hồ điệp về phía Lâm Vân Dật.
Lâm Vân Tiêu cũng đưa mắt nhìn về phía khối ngọc bội hồ điệp của Giang Nghiên Băng sau đólại đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi hứng thú cũng ngẩng cao đầu nói: “Anh ba, sao rồi ạ? Anh có nghiên cứu gì mới không? Khối ngọc truỵ của anh Nghiên Băng có thể ngâm vào nước để uống không ạ? Khối ngọc bội này có tác dụng gì đặc biệt không ạ?”
Lâm Vân Dật quan sát khối ngọc truỵ hồ điệp trước mặt một hồi rồi nhướn mày nói: “Cái này sao? Có lẽ là … có thể được đấy. Thử trước đi.”
Nói xong thì Lâm Vân Dật cũng quyết định cầm luôn khối ngọc truỵ hồ điệp ngâm trong nước một ngày một đêm, đến ngày hôm sau mấy người bọn họ lại quay trở lại để kiểm nghiệm thành quả.
Lâm Vân Tiêu nhìn thấy khối ly nước đầy trước mặt cũng gấp không nổi mà đưa lên miệng uống luôn một ngụm lớn. Sau khi uống xong một ngụm này thì Lâm Vân Tiêu cũng nhăn tít mày lại mà trong lòng cũng có chút ghét bỏ không thôi.
Lâm Vân Tiêu xua tay rồi nhíu mày nói: “Anh ba à, cái nước này … hình như cũng nhạt nhẽo quá rồi thì phải. Nước này cùng với nước của lão tổ làm ra … không giống nhau cho lắm. Nước của lão tổ uống ngon hơn, hương vị cũng tốt hơn đấy ạ.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng hít sâu một hơi, tuy rằng cậu cũng không quá mong chờ về khối ngọc truỵ hồ điệp này cho lắm nhưng mà nghe được những lời này thì trong lòng cậu cũng có chút gì đó khá … thất vọng.
Giang Nghiên Băng thở dài một hơi rồi nói: “Có lẽ khối ngọc bội này cũng không có tác dụng gì đặc biệt, hoặc khối ngọc bội này lại là hàng giả cũng nên. Mà mấy khối ngọc bội này nhìn về ngoài cũng khá giống nhau nhưng mà tác dụng chắc chắn là hoàn toàn khác nhau, có lẽ khối ngọc bội trong tay tôi cũng chẳng có tác dụng gì quá đặc biệt thì sao?”
Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút đưa mắt nhìn sang ly nước nhướn mày nói: “Nước này … có lẽ là có cách dùng khác cũng nên.”
Lâm Vân Dật nói xong cũng đứng lên một chút, bên cạnh đó là một chậu linh hoa nhìn cũng khá xinh đẹp, Lâm Vân Dật cũng thẳng tay mà đổ luôn ly nước ngâm khối ngọc truỵ hồ điệp trong tay vào chậu linh hoa này luôn. Vốn dĩ gốc linh hoa này cũng khá xinh đẹp, mà tưới ly nước này vào cũng khiến cho gốc linh hoa lại tươi tắn lên một chút, nhìn gốc linh hoa này sinh cơ cũng được dồi dào thêm một chút.
Lâm Vân Tiêu cũng nghiên đầu quan sát chậu linh hoa trước mặt rồi nhuón mày nói: “Anh ba, gốc linh hoa này hình như sống động hơn hẳn thì phải.”
Lâm Vân Dật cũng quan sát gốc linh hoa một chút rồi cười cười nói: “Đúng vậy, anh cũng có cảm giác như vậy. Nhìn cũng khá đẹp.”
Giang Nghiên Băng đưa mắt nhìn về phía gốc linh hoa một hồi rồi đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật mà trong lòng cũng có chút tò mò nói: “Vân Dật, làm sao mà cậu lại biết được cái thứ nước này có tác dụng với các loại linh thực vậy?”
Lâm Vân Dật cười cười cũng tìm đại một lý do nghe cũng khá hợp lý mà cười cười nói: “Cái này sao? Tôi dựa vào … trực giác.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu mà trong lòng cũng có chút mới lạ nói: “Ồ, cái này thuộc về trực giác của luyện đan sư sao?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút hâm mộ mà cười cười nói: “Trực giác này của cậu thật sự cũng lợi hại quá rồi.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Đa tạ.”
Mấy người Lâm Vân Dật lại tiếp tục châu đầu lại với nhau nghiên cứu phương pháp sử dụng của mấy khối ngọc truỵ hồ điệp thêm mấy ngày nữa. Sau mấy ngày ròng rã thì mấy người bọn họ cũng xác định rõ ràng phương pháp sử dụng của ngọc truỵ hồ điệp khi ngâm với linh tuyền. Tuy rằng khối ngọc truỵ hồ điệp của Giang Nghiên Băng đúng là không có tác dụng quá đặc biệt đối với tu sĩ, nhưng mà khối ngọc truỵ hồ điệp này lại có tác dụng vô cùng tốt trong việc tẩm bổ linh thực.
Nước linh tuyền đã ngâm qua khối ngọc truỵ hồ điệp của Giang Nghiên Băng có tác dụng vô cùng tốt trong việc gia tăng tốc độ sinh trưởng của các loại linh thực, mà không chỉ như vậy thôi đâu, nước linh tuyền ngâm của khối ngọc truỵ hồ điệp này cũng có hiệu quả vô cùng tốt trong việc tẩm bổ cho những loại linh thực đã bị hao tổn sinh cơ. Mà dùng nước linh tuyền ngâm qua khối ngọc truỵ hồ điệp có tác dụng khá tốt trong việc tẩm bổ hạt giống linh thực nữa.
Nếu dùng nước linh tuyền ngâm qua khối ngọc truỵ hồ điệp để gieo trồng các loại linh thực quý trọng đương nhiên là mấy người bọn họ cũng có thể đạt được không ít tiền lời.
Vốn thì Giang Nghiên Băng còn tưởng khối ngọc truỵ hồ điệp mà phụ mẫu để lại cho mình không có tác dụng gì, ai mà ngờ được là khối ngọc truỵ hồ điệp này lại có tác dụng tốt đến như vậy. Nếu như dùng khối ngọc truỵ hồ điệp này mà đào tạo một vài loại linh thảo quý trọng thì tương lai sau này bọn họ cũng có thể thu hoạch được không ít thu hoạch ngoài ý muốn đây.
Nếu như khối ngọc bội của Tang gia có tác dụng vô cùng tốt đối với luyện đan sư thì khối ngọc truỵ hồ điệp của Giang Nghiên Băng tuyệt đối là món bảo vật được đông đảo một chúng những luyện đan sư tha thiết mơ ước cũng nên.
Lâm Vân Tiêu nhìn về phía Giang Nghiên Băng một hồi rồi hớn hở nói: “Anh Nghiên Băng à, khối ngọc bội hày của anh thật sự vô cùng trân quý đấy.”
Giang Nghiên Băng cười cười rồi hít sâu một hơi rồi gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ là như vậy. Có lẽ khối ngọc bội này cũng có chút giá trị gì đó.”
Nói thì nói như vậy thôi nhưng mà trong lòng Giang Nghiên Băng lại cảm thấy kích động đến dị thường. Tuy rằng cậu đã cảm thấy khối ngọc truỵ hồ điệp mà phụ mẫu để lại cho cậu có tác dụng gì đó không tầm thường rồi đấy, ai mà ngờ được là khối ngọc truỵ hồ điệp này lại có tác dụng không đơn giản như vậy. Chuyện này thật sự cũng khó tin quá rồi.
Lâm Vân Dật nhìn về phía Giang Nghiên Băng rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, sau này phải nhờ cậu hỗ trợ trong việc gieo trồng một vài loại linh thực rồi.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu mà nét mặt cũng trở nên nghiêm túc nói: “Được. Sau này cậu có thiếu loại linh thực nào tôi đều có thể hỗ trợ gieo trồng. Cậu cứ yên tâm.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Vậy thì sau này phải làm phiền cậu rồi.”
Giang Nghiên Băng cười cười rồi gật đầu trên mặt cũng có chút hớn hở không thôi nói: “Không cần, cậu không cần phải khách khí như vậy.”
…….
Lâm Vân Tiêu đặt chân bước vào trong phòng luyện đan.
Lâm Vân Dật đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu đang ở trước cửa rồi nhướn mày nói: “Ồ, em lại tới rồi đấy hả? Có việc gì sao?”
Lâm Vân Tiêu nghiêng đầu lên nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười mà nói: “Anh ba à, lần này chúng ta đi ra ngoài cũng đạt được không ít Thanh ngọc mạch mà đúng không? Anh ba à, hay là chúng ta làm một món gì đó để ăn đi. Anh nghĩ thử coi chúng ta có thể chưng luôn đám lúa mạch này thành cơm mạch luôn được không ạ? Hay là chúng ta làm món khác để ăn được không ạ? Lúc nãy em chạy đi hỏi mẫu thân muốn xin một ít, mẫu thân nói là để cho chúng ta tuỳ ý xử lý sao thì xử lý. Anh ba, chúng ta làm món nào đó để ăn đi.”
Tuy rằng dáng vẻ bề ngoài cũng loại Thanh ngọc mạch này nhìn cũng khá ổn thật, màu sắc của loại lúa mạch này thật sự nhìn cũng khá ổn, nhưng mà vị của loại Thanh ngọc mạch này lại bình thường chứ không đẹp giống như vẻ bề ngoài, mà loại linh mạch này ăn cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn.
Kỳ thật thì Lâm Vân Tiêu cũng muốn mang luôn đám linh mạch mới này để bán ra ngoài. Nhưng mà mẫu thân cùng phụ thân nghe được chuyện này thì hai người bọn họ cũng nhào vào mắng cho hắn một trận muốn ngu người luôn mà.
Cũng bởi vì nạn chuột tai lần này diễn ra quá mức nghiêm trọng, toàn bộ linh thực ở khắp nơi đã bị đám linh thực này tàn phá đến không còn một chút nào cả cho nên thị trường linh mạch hiện tại cũng khá khan hiếm, giá cả của đám linh thực hiện tại đã được đẩy lên gấp đôi so với trước đó rồi.
Mà nhìn vào tình huống trước mắt mà nói thì giá của các loại linh cốc sẽ tiếp tục được đẩy lên nữa, nạn chuột tai càng kéo dài thì an ninh lương thực ở nơi này cũng rơi vào tình trạng đáng báo động. Cho nên linh thực sẽ trở thành một món hàng dự trữ mà người người khao khát, đến lúc đó giá của các loại linh cốc chắc chắn sẽ được đẩy lên không ít nữa.
Lần này toàn bộ khu vực linh điền của Lâm gia cũng mấy người bọn họ cũng phải chịu những tổn thất không nhỏ chút nào, cho nên đám linh mạch này cho dù hương vị cũng không được tốt cho lắm thì bọn họ cũng phải giữ lại để tự dừng.
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười nhướn mày nói: “Nấu gì sao? Hay là … chúng ta chưng hấp một chút bánh bao đi.”
Kỳ thật thì thế giới này cũng có những dạng món ăn khá ngon như bánh bao hay bánh màn thầu này nọ, mà rất nhiều phàm nhân cũng từng chưng hấp mấy thứ này để dùng dần.
Chỉ là món này khá là món khá phổ biến với phàm nhân nhưng mà loại linh thực này không quá phổ biến với những tu sĩ tu chân, đại đa số những gia tộc tu chân ngại món ăn này chế biến quá mức phiền toái cho nên bọn họ cũng lười không muốn làm.
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Như vậy cũng đúng. Nhưng mà anh ba, bánh bao là cái gì? Làm như thế nào đây ạ?”
Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng đứng lên một chút rồi cười cười nói: “Thôi được rồi, chúng ta nhanh đi thôi. Để anh làm trước còn em tới làm trợ thủ.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy mà trong lòng cũng có chút hớn hở mà cười cười nói: “Vâng ạ, vâng ạ. Nhanh thôi, nhanh thôi. Chúng ta nhanh đi thôi.”
Sau khi quyết định xong xuôi rồi thì Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng điều động một lượng lớn những tộc nhân trong gia tộc bắt đầu công tác xay xát rồi nghiền bột lúa mạch. Sau khi nghiền bột xong rồi thì mấy người bọn họ cũng bắt đầu làm công tác nhào bột, ủ bột, rất nhanh sau đó thì các thành viên trong gia tộc cũng tiến hành chưng bánh bao với số lượng lớn.
Lâm Vân Tiêu cũng nhanh chóng kéo hòn đá trên cối nghiền bột rồi di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh chóng, một lượng lớn Thanh ngọc mạch cho vào thì một lượng bột được đẩy ra.
Giang Nghiên Băng nhìn tốc độ nghiền bột nhanh như vũ bão của Lâm Vân Tiêu mà trong lòng cũng thầm líu lưỡi không thôi nói: “Vân Dật, thằng nhóc Vân Tiêu nhà cậu … tốc độ nghiền bột của thằng nhóc này cũng nhanh quá thì phải.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng khoanh tay lại rồi cười cười nói: “Cậu cũng biết mà, thằng nhóc Vân Tiêu này cái gì cũng không biết chỉ có một thân trâu bò đó là có chút tác dụng mà thôi. Nếu không có một thân trâu bò như thế thì thằng nhóc ngu dốt này vô dụng hoàn toàn rồi.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cuòi cười rồi gật đầu nói: “À đúng rồi Vân Dật, tôi nghe nói nhóc Vân Tiêu nhà cậu trời sinh đã có thần lực rồi đúng không?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Kỳ thật thì thằng nhóc này cũng mạnh hơn người bình thường một chút nhưng không đến nỗi có thần lực.”
Cái cối xay nghiền bột của Lâm gia bọn họ có kích thước gần như là khổng lồ, kéo cái cối nghiền bột này thật sự cũng không dễ dàng một chút nào, nhưng mà cái cối nghiền bột này muốn di chuyển khó khăn với người khác thôi chứ chuyện này hoàn toàn không là gì đối với Lâm Vân Tiêu, đúng như người ta nói thì Lâm Vân Tiêu trời sinh thần lực cho nên cái cối nghiền bột này có di chuyển cũng nhẹ như lông hồng thôi ấy mà.
Mà Lâm Vân Tiêu như được bơm máu gà mà tiếp tục kéo cối xay gió, tốc độ kéo cối xay gió của hắn càng ngày càng nhanh.
Giang Nghiên Băng nhìn một màn này mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc đến mức cảm thán không thôi mà cười cười nói: “Vân Dật à, cái sức lực của người em trai này của cậu thật sự cũng mạnh mẽ quá rồi. Cái sức lực này của thằng nhóc Vân Dật có khi còn đuổi kịp với những tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 8 luôn ấy chứ? Thật khó mà có thể tin được mà.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nói: “Thôi kệ nó đi. Đừng động đến nó làm gì nữa. Chúng ta có nhiều lúa mạch như vậy cũng đủ để cho thằng nhóc này nghiền một đợt rồi. Thôi kệ nó đi, kệ cho nó tiếp tục làm đi, chúng ta chạy nhanh đi làm nhân bánh bao đi.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút hứng thú rồi cười cười mà nói: “Được, vậy thì chúng ta đi làm nhân đi. Để tôi hỗ trợ cho cậu.”
Thời điểm khi mà Lâm Vân Văn tiến lại nơi này thì hắn cũng nhìn thấy được cảnh tượng một mình Lâm Vân Tiêu đang lẻ loi một mình mà kéo guồng xay bột.
Lâm Vân Văn nhìn về phía Lâm Vân Tiêu mà nói: “Ơ thằng tư, sau lại một mình em thế này? Mọi người đi đâu hết rồi?”
Lâm Vân Tiêu đang đẩy cối xay bột mà ngẩng đầu lên nói: “Dạ còn một mình em thôi. Vốn dĩ trước đó còn có anh ba cùng với anh Nghiên Băng còn đang đứng đó để mà nhìn em kéo cối xay bột. Lúc đó anh Nghiên Băng còn nói chờ đến khi em mệt sẽ tới thay ca cho em nữa. Nhưng mà, chờ được một lúc sau đó thì anh ba đã kéo anh Nghiên Băng chạy đi làm nhân bánh luôn rồi. Hừ, anh ba đúng thật là …”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu mà nói: “Ồ, thì ra là như vậy sao? Như vậy thì cũng vất vả cho em rồi.”
Lâm Vân Tiêu cười cười rồi xua tay cũng có chút phụng phịu mà nói: “Không có đâu anh cả, em không vất vả một chút nào đâu ạ. Em còn chịu được đấy ạ. Chỉ có điều … anh ba của chúng ta thật sự cũng nhỏ mọn quá rồi. Hừ, anh cả à, em nói chứ đám mấy người Giang gia bên kia mắng anh ba nhà chúng ta bụng dạ hẹp hòi hình như bọn họ mắng cũng không sai lắm đâu đúng không? Anh ba nhà chúng ta không chỉ hẹp hòi thôi đâu, anh ba nhà chúng ta phải gọi là cực kỳ hẹp hòi mới đúng.”
Lâm Vân Văn nghe vậy mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Em đang nói cái quỷ gì vậy hả? Nếu như em mệt thì anh có thể tới thay phiên cho em cũng được mà.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu mà nói: “Anh cả nói như vậy cũng đúng.”
Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng sáng chế ra một đám nhân bánh bao với những vị bất đồng, một lần chế tạo mà hai người bọn họ cũng sáng tạo được bảy loại nhân với hương vị khác nhau, ngọt có, mặn có, … cái gì cần cũng có cái đó.
Rất nhanh sau đó thì một đám Thanh ngọc mạch còn chất như núi qua các bước chế biến cũng biến thành những chiếc bánh bao, mấy cái bánh bao nào nhìn cũng bụ bẫm xinh đẹp, nhìn qua thì những chiếc bánh bao này cũng khá ngon.
Lâm Vân Văn đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi mà trong lòng cũng tỏ vẻ tán thưởng không thôi mà cười cười nói: “Vân Tiêu à, đám bánh bao này ăn cũng khá ngon đấy chứ? Nếu không phải lần này chúng ta thu hoạch được một lượng lớn Thanh ngọc mạch như thế này thì chúng ta còn không biết được thằng ba nhà còn một chiêu này thủ thân đâu.”
Lâm Vân Dật đang ngồi ở một bên nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Anh cả thích là được rồi.”
Lâm Vân Tiêu cũng nhanh chóng mở một cái lồng hấp ra, phía bên trong lồng hấp này cũng lộ ra mấy cái bánh bao vừa lớn vừa mập ú.
Lâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi nhướn mày nói: “Vân Tiêu, mấy cái bánh bao này là em tự làm đúng không?”
Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi ngẩng cao đầu mà trong lòng cũng có chút đắc ý nói: “Đúng vậy đấy ạ. Đây là mấy cái bánh bao của em làm đấy ạ.”
Lâm Vân Dật thở dài một hơi rồi lắc đầu mà nói: “Ờ, không sai. Cái này chỉ có em mới có thể làm thôi. Làm một cái mà lớn hơn một cái đầu.”
Lâm Vân Tiêu cười cười mà trong lòng cũng hớn hở không thôi nói: “Thì em làm một cái như vậy cũng đủ rồi. Làm một cái ăn một lần luôn đi, cũng coi như bớt phiền toái đỡ phải ăn nhiều lần. Anh thấy em tính như vậy có tốt không ạ?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi xua tay cũng có chút bất đắc mà nói: “Ờ ờ, em thích là được rồi. Em cứ ăn đi. Ăn đi, ăn đi.”
Lần này mấy người Lâm Vân Dật cũng chưng hấp được không ít bánh bao, tuy rằng tổng số lượng bánh bao mà bọn họ chưng hấp ra cũng không ít thật đấy, nhưng mà bánh bao này làm ra ăn cũng khá ngon, rất nhanh sau đó thì đám bánh bao kia cũng bị mọi người nhào đến phân chia toàn bộ.
Mà lần này món bánh bao được chưng hấp thành công cũng nhận được không ít lợi khen ngợi của đại đa số tu sĩ trong gia tộc.
Cũng vì hương vị cũng khá ngon cho nên Giang Nghiên Băng cũng khá thích món bánh bao hấp này. Dù sao thì mỗi một chiếc bánh bao cũng có hương vị khác nhau cho nên cậu ăn mấy cái cũng cảm thấy khá ổn.
Quan trọng hơn nữa thì những chiếc bánh bao này cũng khá tiện, tiện để mang đi, tiện để ăn, hương vị khá ngon, cho nên những chiếc bánh bao này cũng được không ít tu sĩ ủng hộ, những chiếc bánh bao này có thể đựng trong túi trữ vậy làm đồ ăn vặt cũng không tồi.
Quan trọng hơn nữa thì sau khi đóng băng những chiếc bánh bao này xong rồi thì thời gian bảo tồn của những chiếc bánh bao này cũng khá lâu, cho nên những chiếc bánh bao này có thể thay thế lương khô mang đi trong lúc di chuyển đường dài cũng được.
Sau khi nhận thấy giá trị của bánh bao cũng như loại linh mạch Thanh ngọc mạch này thì không ít tu sĩ trong gia tộc cũng đưa ra kiến nghị tách linh điền trong gia tộc mình ra thành hai khối riêng biệt, một bên đang gieo trồng về loại linh cốc bình thường mà một bên lại gieo trồng Thanh ngọc mạch.
Sau khi nghe được kiến nghị này của mọi người xong thì Thẩm Thanh Đường cũng cảm thấy kiến nghị này không tồi, cho nên bọn họ cũng có thể tiếp thu ý kiến này để cải tiến linh thực trong gia tộc.
Mà phía Lâm gia bên này sinh hoạt vẫn bình thường, bọn họ vẫn luôn có thể hô mưa gọi gió mà sinh hoạt qua ngày. Trái ngược với một mảnh thanh bình của Lâm gia thì rất nhiều gia tộc tu chân lại đang có đám linh thử tấn công không ngừng, nạn chuột tai đang tràn lan ra khắp nơi, mà những thế lực này còn đang lăn lộn đến mức sức đầu mẻ trán.
Kỳ thật thì Lâm gia bọn họ còn có một vài con đường để kiếm linh thạch, bọn họ có nhiều nguồn thu nhập nên Lâm gia cũng không đến mức quá túng quẫn, gia tộc Lâm gia từ trên xuống dưới vẫn hoạt động như bình thường chứ không có gì quá nghiêm trọng. Nhưng mà những gia tộc khác lại không được như vậy, rất nhiều gia tộc chỉ trông chờ vào thu hoạch từ linh điền để sinh hoạt. Mà nạn chuột tai lần này cũng khiến cho nguồn thu nhập này bị tàn phá hoàn toàn.
…….
Thời điểm hiện tại thì đám linh thử cũng đang tràn lan ra khắp nơi, mà nạn linh thử diễn ra khiến cho không ít gia tộc phải sứt đầu mẻ trán không có cách nào giải quyết được.
Lâm Vân Tiêu bước vào phòng cũng có chút tò mò mà nói: “Phụ thân à, con nghe nói thôn trưởng của thôn Liễu Khê mới tới đây đúng không ạ?”
Lâm Viễn Kiều cười cười cũng không ngẩng đầu mà nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút tò mò mà cười cười nói: “Thật vậy ạ? Không biết vị thôn trưởng kia đến đây để làm gì vậy ạ?”
Lâm Viễn Kiều nhíu mày nói: “Người ta đến đây để mượn linh kê nhà chúng ta.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút tò mò mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc nói: “Mượn linh kê đấy ạ? Người ta mượn để làm gì vậy ạ?”
Lâm Viễn Kiều cười cười rồi gật đầu mà nói: “Câu hỏi hay lắm. Bọn họ mượn làm gì sao? Người ta mượn linh kê để diệt đám linh thử đang phá hoại ở ngoài kia.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy mà trong lòng càng cảm thấy khó hiểu mà nhíu mày nói: “Diệt đám linh thử ở ngoài kia ấy ạ? Phụ thân, con biết là hiện tại nạn chuột tai ở ngoài kia đang vô cùng nghiêm trọng rồi, nhưng mà … phụ thân à, tiêu diệt linh thử không phải là mượn linh miêu để diệt ạ? Linh miêu không mượn chạy đi mượn linh kê nhà chúng ta để làm gì chứ ạ? Bọn họ đang nghĩ cái gì trong đầu vậy ạ?”
Lâm Viễn Kiều quay sang nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một hồi rồi thở dài một hơi nói: “Còn làm sao nữa? Con cũng biết nạn chuột tai ở ngoài kia khá nghiêm trọng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy linh thử cắn phá, nhiều linh thử như vậy thì linh miêu tự nhiên là không đủ dùng. Trong khoảng thời gian này thị trường linh miêu đang vô cùng sôi động, giá cả đám linh miêu trên thị trường hiện tại đã được độn giá lên gấp ba lần so với trước đó rồi, mà thị trường linh miêu đã rơi vào tình trạng cung không đủ cầu, linh miêu ở ngoài kia đang trở nên khan hiếm vô cùng. Không còn linh miêu nữa cho nên bọn họ mới phải tìm phương án khác để giải quyết linh thử thôi chứ sao.”
Ngoài kia đang hỗn loạn không ngừng, linh thử đang chạy đầy ở ngoài đường đến nỗi đám linh thử còn chạy qua chân người mà không một chút sợ hãi. Nhưng mà Lâm gia bọn họ lại là một mảng bình yên, nạn chuột tai ở Lâm gia bọn họ cũng được tính là bình thường không có gì quá nổi bật.
Nhớ trước đó một đoạn thời gian đám linh thử kia cũng không biết sống chết mà chạy đi xâm lấn vào lãnh địa của Lâm gia bọn họ, lúc đó đám linh thử đó còn dám mò vào chuồng của đám linh kê mà làm loạn một hồi, ban đầu thì đúng là đám linh kê nhà bọn họ cũng bị hỗn loạn đôi chút, nhưng mà sau đó đám linh kê đó cũng bình tĩnh rồi trở nên hung hăng mà làm thịt luôn đám linh thử đó, cả một đám linh kê đã được tiêm chất kích thích mà nhào đến làm thịt toàn bộ đám linh thử rồi xé xác ăn luôn.
Mà sau khi biết được sức chiến đấu của đám linh kê rồi thì Lâm gia bọn họ cũng tổ chức cho đám linh kê chạy đi tuần tra khắp nơi một vòng, bọn họ tổ chức cho đám linh kê chạy xuống núi rồi chạy quanh núi lại đi bộ một vòng, từng bầy linh kê được mấy thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê mang đi dạo khắp nơi, thấy một con linh thử nào ló mặt ra là đám linh kê đó cũng nhào tới làm thịt phân xác luôn. Cuối cùng thì đám linh thử xâm lấn lãnh địa Lâm gia bọn họ cũng bị đám linh kê đi trước dẫn đầu đào sạch sẽ không còn gì cả.
Sau vài đợt chuột triều xâm lấn lên lãnh địa của Lâm gia bị làm thịt không còn gì thì những con linh thử còn lại dường như đã cảm nhận được sự nguy hiểm tiền tàng của Lâm gia, cuối cùng cái đám linh thử đó cũng trốn luôn không dám bén mảng đến lãnh địa của Lâm gia làm loạn nữa. Thành thử bên ngoài kia có hỗn loạn thế nào đi chăng nữa thì lâm gia bọn họ vẫn luôn yên bình.
Mà đám linh kê của Lâm gia bọn họ thì sao? Đám linh kê này có một nguồn đan dược vô cùng sung túc để bồi dưỡng thân thể, kích thước và hình thể của đám linh kê cũng được nâng lên thấy rõ, mà mấy thành viên của phân đội nuôi dưỡng linh kê cũng không phải hạng thường, sức chiến đấu của mấy thành viên này cũng khá ổn định. Cũng trong khoảng thời gian này thì mấy thành viên của phân đội nuôi dưỡng linh kê cũng hỗ trợ cho mọi người càn quét được không ít linh thử đang làm loạn ở khắp nơi.
Đương nhiên đám linh thử mà đám linh kê cùng mấy thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê làm thịt được cũng không lãng phí, đám linh thử này cũng ẩn chứa linh khí nên chiến lợi phẩm mà bọn họ thu hoạch được cũng được chế biến thành thức ăn, nếu chế biến cho cẩn thận thêm một chút thì đám linh thử này cũng là một nguồn thức ăn khá giàu dinh dưỡng.
Cho nên Lâm gia bọn họ đối phó với nạn chuột tai này thật sự cũng khá nhẹ nhàng, bọn họ không g bị tổn thất mà bọn họ còn thu hoạch được kha khá.
Nhưng mà Lâm gia bọn họ một mảng yên bình như vậy thôi chứ rất nhiều thế lực ở ngoài kia lại không giống như vậy chút nào, ở ngoài kia hiện tại là một mảng tan hoang không một nơi nào được cho là yên bình. Hiện tại khu vực linh điền của các thế lực ở ngoài kia đã đến giai đoạn thu hoạch nhưng mà linh thực đang vào giai đoạn chín rộ đã bị đám linh thử kia gặm sạch sẽ không còn gì cả. Một vụ nông sản đang tươi tốt như vậy mà bị phá huỷ sạch sẽ thất thu hoàn toàn.
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày cũng có chút bất ngờ mà nói: “Linh miêu ở ngoài kia đã không đủ dùng rồi ạ? Nhưng mà phụ thân, con thấy ở ngoài kia vẫn còn không ít tu sĩ đang nuôi dưỡng linh miêu mà. Sao lại không đủ được chứ?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Người nuôi linh miêu đúng là không ít. Mà không chỉ linh miêu không mà còn linh khuyển, linh hổ, linh báo, hay linh hồ gì đi chăng nữa cũng nhận trách nhiệm ngang ngửa với linh miêu rồi, tất cả các loại linh thú có thể dùng được đều bị phái đi bắt linh thử hết rồi. Chỉ có điều, đám linh thử lần này thật sự quá nhiều, số lượng của đám linh thử này cứ như cuồn cuộn mà trào lên như không có điểm dừng, có bao nhiêu linh thú đi chăng nữa cũng không thể bắt hết được.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày nói: “Phụ thân có nói quá không ạ? Đám linh thử đó không phải chỉ là một đám linh thử thôi ạ? Sức chiến đấu của đám linh thử đó thì … đến đâu được chứ ạ? Đúng là số lượng đám linh thử đó nhiều hơn bình thường một chút thật nhưng mà … làm sao mà ngoài kia lại biến thành như vậy được ạ? Tình huống ngoài kia thật sự đã bết bát như vậy rồi sao?”
Lâm Viễn Kiều nhướn mày nói: “Là con chưa nhìn rõ rồi. Nạn chuột tai ở chỗ chúng ta chỉ được tính là dạng nhẹ thôi, còn nạn chuột tai ở chỗ vị trưởng thôn kia hoặc nhiều nơi khác đang nghiêm trọng vô cùng.”
Mà trên thực tế, nếu không phải Lâm gia bọn họ phản ứng nhanh thì nạn chuột tai ở Lâm gia bọn họ cũng không thể nhẹ nhàng như vậy đâu, rõ ràng nhất là khi nạn chuột tai vừa mới xuất hiện thì khu vực linh điền của bọn họ cũng phải chịu những ảnh hưởng nhất định nào đó. Cũng may mắn là mấy năm gần đây tình hình của gia tộc bọn họ cũng được cải thiện đáng kể rồi đấy, hơn nữa bọn họ cũng có phương án đối phó với tình huống bị nạn chuột tai xâm lấn, nếu không phải như vậy thì Lâm gia bọn họ cũng khó mà có thể thừa nhận được tổn thất kinh khủng của nạn chuột tai lần này đấy.
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày nói: “Ý của phụ thân là những địa phương khác còn nghiêm trọng hơn nữa ấy ạ?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi thở dài một hơi nói: “Đúng vậy. Nghe nói tu chân thế gia Chu gia kia cũng có gieo trồng hơn 20 mẫu Phong hồng thảo đấy, mà loại linh thảo này phải tốn một khoảng thời gian đến ba năm mới có thể thành thục được. Số Phong hồng thảo mà Chu gia bên kia gieo trồng cũng đến giai đoạn thành thục chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi là thu hoạch được rồi. Đáng tiếc là nạn chuột tai tới, chỉ trog một đêm mà đám linh thử kia cũng gặm gần như là sạch sẽ những gốc Phong hồng thảo thành thục kia. Hiện tại toàn bộ tu sĩ của Chu gia đã bị tức đến mụ mị đầu óc rồi.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút nghi hoặc mà nhíu mày nói: “Chu gia ấy ạ? Phụ thân, là Chu gia đó đó đấy ạ? Con nghe người ta nói hình như Chu gia có hẳn ba vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ toạ trấn luôn mà đúng không? Thế lực Chu gia cũng khá lâu đời cũng cắm rễ sâu mà đúng không? Sao bọn họ lại để chuyện này xảy ra được không ạ? Không lẽ khu vực linh điền của Chu gia bọn họ không bố trí trận pháp phòng hộ ạ? Không lẽ phía Chu gia bọn họ lại sơ xuất như vậy ạ?”
Nói chung thì những gia tộc tu chân mà có thực lực càng mạnh mẽ thì năng lực chống đỡ lại các loại nạn tai cũng theo đó mà mạnh mẽ hơn.
Mà phía Chu gia này cũng có tồn tại đến ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thế lực Chu gia cũng kéo dài khá lâu rồi, Chu gia có thể tồn tại đến hiện tại thì làm sao mà bọn họ có thể dính phải một sai lầm nhỏ nhoi như này được chứ? Chuyện này làm sao có thể được?
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi nhướn mày nói: “Có chứ, đương nhiên là bọn họ đã bố trí rồi, không chỉ bố trí mà trận pháp phòng hộ của bọn họ còn vô cùng rắn chắc. Chỉ có điều trận pháp phòng hộ này lại bị đám linh thử đó luân phiên cắn xé, cắn nhiều đến mức trận pháp phóng hộ này cũng bị xé thành cái miệng lớn. Mà nguyên nhân nữa cũng là do phía Chu gia kia đã quá tin tưởng trận pháp phòng hộ của gia tộc mình cho nên bọn họ đã quá khinh suất, kết quả thì …”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi nhíu mày nói: “Hoá ra là vậy ạ? Nói chung là do Chu gia tự làm bậy không thể sống đúng không?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Kỳ thật thì chuyện này cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho Chu gia bên kia được. Nghe nói đám linh thử lần này cũng xuất hiện khá nhiều biến dị, nghe bọn họ nói lại thì nạn chuột tai lần này đã xuất hiện một đám linh thử có lực cắn vô cùng kinh người, cho dù là một gốc đại thụ cứng rắn đến thế nào đi chăng nữa cũng bị đám linh thử này cắn một phát là gãy luôn. Mà đương nhiên thảm trạng của Chu gia như vậy cũng coi như một bài học giúp cảnh tỉnh cho không ít thế lực khác. Cũng may mắn là trong lãnh địa của gia tộc chúng ta lại không xuất hiện đám linh thử biến dị mới này đấy. Loại linh thử này sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, lực cắn cũng kinh khủng như vậy chỉ sợ là đám linh kê nhà chúng ta khó lòng mà đánh trả lại, đến lúc đó thì nhà chúng ta cũng khó mà yên bình được rồi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút hậm hực mà nói: “Phụ thân à, phụ thân đang nói gì vậy chứ? Sao mà phụ thân có thể nâng cao chí khí của người khác lại tự diệt uy phong của chúng ta đi như vậy chứ? Phụ thân à, đám linh kê nhà chúng ta thật sự là mạnh lắm đấy ạ. Phụ thân à, đám linh kê nhà chúng ta thật sự rất mạnh luôn đấy ạ, có con nào thì đánh luôn con đó, làm sao mà đám linh kê nhà chúng ta có thể thua được chứ ạ?”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi, được rồi, được rồi. Là phụ thân sai, là phụ thân không đúng.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà thở dài một hơi rồi nhướn mày nói: “Nhưng mà phụ thân à, không phải cái thôn Liễu Khê kia đã đầu nhập vào thế lực Giang gia sao? Sao mà bọn họ không chạy đi tìm thế lực của Giang gia kia mà nhờ giúp đỡ lại chạy đến nhà chúng ta làm gì chứ? Bọn họ nhảy cóc như vậy không phải là … không đúng sao?”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu mà nhướn mày nói: “Trong khoảng thời gian mấy năm này phía Giang gia bên kia vẫn luôn trong giai đoạn khuyếch trương mở rộng không ngừng, hiện tại địa bàn của Lâm gia càng lúc càng lớn mà người của Giang gia lại chẳng có bao nhiêu. Nạn chuột tai đang tàn phá ở khắp nơi nên bọn họ có muốn lo liệu toàn bộ cũng không thể phân người mà xử lý hết được.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu rồi nhướn mày nói: “Thì sao chứ ạ? Nhà bọn họ có bận rộn như thế nào đi chăng nữa thì chuyện này có liên quan gì đến nhà chúng ta đâu ạ? Bọn họ đầu nhập vào Giang gia thì để cho Giang gia lo liệu đi. Nhà chúng ta cứ tự mình quản lãnh địa của chúng ta cho tốt là được rồi, còn những thứ khác chúng ta không cần phải lo đến đâu ạ.”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Con trai à, lời này con không thể nói như vậy được. Con nên nhớ môi hở răng lạnh, nếu như mấy thôn trấn làng mạc chung quanh Lâm gia chúng ta mà gặp nạn rồi bị tổn thất nghiêm trọng nhưng mà Lâm gia chúng ta lại an toàn không bị làm sao cả, đã vậy Lâm gia chúng ta còn bo bo giữ mình không quan tâm đến tồn vong của những làng mạc xung quanh thì Lâm gia của chúng ta dễ trở thành cái đích cho người ta nhắm đến. Chuyện này đúng là không liên quan đến chúng ta lại có liên quan trực tiếp đến chúng ta. Con hiểu chưa?”
Lâm Vân Dật đang ngồi một bên nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nói: “Phụ thân à, hiện tại đàn linh kê trong nhà chúng ta ăn uống càng ngày càng lớn hơn rồi, đám linh khâu trong nhà chúng ta có nuôi đến mức độ nào đi chăng nữa cũng không đủ để cho đám linh kê nhà chúng ta ăn nữa rồi. Mà đám linh thử kia cũng là một nguồn thức ăn dinh dưỡng, cũng đến lúc nhà chúng ta mang một nhóm linh kê đi ra ngoài để cho chúng nó tự mình nuôi sống chính mình rồi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy mà trong lòng cũng có chút hứng thú mà cười cười nói: “Anh ba, lần này chúng ta đi ra ngoài thật đấy ạ? Đám linh kê nhà chúng ta hiện tại đều chuyển đổi thành đám linh kê hệ chiến đấu rồi đấy ạ. Đám linh kê nhà chúng ta hiện tại là những tay bắt linh thử vô cùng thiện nghệ đấy ạ. Hiện tại nhà chúng ta thả đám linh kê ra ngoài cũng để cho những thế lực ở ngoại giới kia có thể kiến thức được sức chiến đấu của đám linh kê nhà chúng ta đấy ạ.”
Lâm Vân Văn đang ngồi bên cạnh cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Được rồi, chúng ta có thể đi nhìn thử một chút đi. Dù sao thì chúng ta cũng nhàn rỗi.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng mà gật đầu sau đó gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn rồi cười cười nói: “Được rồi, được rồi. Nếu các con đã quyết vậy thì chúng ta cứ cho bọn họ mượn đám linh kê trong nhà đi, tốt xấu gì thì hiện tại chúng ta cũng đang nhàn rỗi. Cứ coi như làm một chuyện tốt giúp đỡ chúng sinh trong thiên hạ này đi.”
End chap 57
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo