Phần 68 – Từ Niệm Như nghi ngờ
------o68o------
Ngự Thú Tông – Phế Khí Đường.
Lâm Vân Võ đang ngồi phía bên trong Phế Khí Đường bắt đầu làm lụng vô cùng chăm chỉ thì sau đó bắt đầu tiến hành tinh luyện tài liệu luyện khí thì Liễu Ngọc cũng đạp cửa rồi tiến vào bên trong.
Lâm Vân Võ giật nảy người rồi hít sâu một hơi sau đó cười cười rồi nói: “Liễu sư tỷ, làm sao là sư tỷ lại đi đến nơi này chứ?”
Liễu Ngọc cười cười rồi nhướn mày cũng có chút hứng thú mà nói: “Lâm sư đệ, số đan dược mà sư đệ bán cho bổn sư tỷ chất lượng cũng không tồi. Hàng xài cũng tốt lắm đấy. Hiện tại bổn sư tỷ cũng muốn mua thêm một ít đan dược nữa đây.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Liễu sư tỷ à, số đan dược kia đệ đã bán gần như là hết sạch rồi, đệ không còn một viên đan dược nào nữa đâu. Thật sự là không còn một chút đan dược nào nữa đâu. Còn số đan dược của đợt tiếp theo đệ còn chưa biết được ngày tháng năm nào mới có thể đến được đây. Còn đan dược mới chưa biết khi nào mới có thể đến cho nên chuyện bán đan dược về sau lại nói đi.”
Liễu Ngọc nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “À, vậy cũng được. Vậy thì hôm nay bổn tiểu thư đến đây đặt tiền cọc trước cũng được.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng lắc đầu rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Liễu sư tỷ, sư tỷ cũng sốt ruột quá rồi.”
Liễu Ngọc lắc đầu rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Còn không thể không nóng vội được sao? Còn không thể sốt ruột được sao? Nếu như bổn sư tỷ đây mà không nhanh tay nhanh chân lên chỉ sợ là đan dược của đệ vừa mới mang đến sẽ bị Từ sư tỷ bao luôn toàn bộ mất rồi còn gì nữa. Dù sao thì khi đệ gặp Từ sư tỷ thì đệ căn bản sẽ không nghĩ đến bổn sư tỷ luôn đúng không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi lắc đầu nói: “Không có, sao mà có chuyện này được chứ? Sư tỷ nói đùa rồi.”
Liễu Ngọc nhìn về phía Lâm Vân Võ cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, mới vừa nãy thôi Từ sư muội mới chạy đi tìm Giang sư muội nháo một trận lớn đấy. Không biết Lâm sư đệ có biết gì về chuyện này không hả?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút kinh ngạc mà thốt lên một câu nói: “Có chuyện này sao? Khi nào?”
Liễu Ngọc nghe vậy thì híp mắt rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút nói: “Lâm sư đệ, đệ không biết gì về chuyện này thật sao? Đệ thật sự là không biết một chút thông tin nào về chuyện này sao? Lâm sư đệ, đệ như vậy là không được rồi. Sao đệ lại không thèm để ý bất kỳ một chút thông tin nào về những chuyện ở bên ngoài như thế này chứ hả? Đến một chuyện quan trọng như vậy, một chuyện ồn ào như vậy mà đệ cũng không biết một chút thông tin nào sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút tò mò mà nhìn về phía Liễu Ngọc rồi cười cười nói: “Liễu sư tỷ, đã … đánh nhau rồi sao?”
Lâm Vân Võ nói xong mà trong lòng đột nhiên cũng bị một sự hoảng hốt đánh thẳng tới, nhớ trước đó không bao lâu người em trai thứ ba của hắn cũng dò hỏi hắn vài lần về một chuyện vô cùng kỳ lạ. Cũng không biết tại sao mà em trai hắn vẫn luôn dò hỏi rằng Từ sư tỷ cùng Giang sư muội có phải là đã đánh nhau rồi hay không? Hay là hai người này có gây chuyện gì hay không?
Thời điểm khi em trai hắn nói về vấn đề này mà hắn cũng cảm thấy khó hiểu không thôi. Hai người Từ Niệm Như cùng Giang Việt Nhiễm kia lúc bình thường thì mối quan hệ của hai người này thật sự cũng có chút cứng đờ nhưng mà mối quan hệ của hai người này thật sự cũng bình thường cũng không đến mức quá bết bát, hiện tại hai người này là làm sao vậy? Ý là hiện tại hai người ngày đã đến giai đoạn đấu võ luôn rồi sao?
Liễu Ngọc híp mắt rồi nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ rồi nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, sao thái độ của sư đệ lại như vậy hả? Sao Lâm sư đệ nhìn có chút cao hứng như vậy chứ hả?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng giật mình rồi cười cười lắc đầu nói: “Liễu sư tỷ, làm gì có chuyện đó đâu chứ? Nhưng mà hai người kia lại vì chuyện gì mà náo loạn lên như vậy chứ?”
Liễu Ngọc nghe vậy cứ như được khơi gợi hứng thú rồi cười cười bắn liên thanh nói: “À, chuyện này đấy hả? Hình như là do Tạ sư huynh kia đã chạy đi mượn Từ sư muội một cuốn đan thư có tên Thanh hoả đan kinh thì phải. Nhưng mà Tạ sư huynh mượn cũng không bao lâu thì Tạ sư huynh cũng tặng luôn cuốn đan thư đó cho Giang sư muội. Nhưng mà Giang sư muội kia lại cảm thấy vô cùng hoài nghi rằng cuốn Thanh hoả đan kinh bản rập kia có vấn đề gì đó cho nên Giang sư muội muốn mượn cuốn Thanh hoả đan kinh bản chính kia muốn so sánh lại một phen. Không cẩn thận một chút thôi thì hai người kia cũng chọc cho Từ sư muội nổi giận. Thế là mọi chuyện cũng rùm beng lên luôn.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Chuyện này hình như … Giang sư muội có chút quá mức rồi thì phải.”
Đã đi xin cơm rồi mà người này còn dám ngại quán cơm xấu lụp xụp luôn sao? Người này làm việc hình như cũng hơi quá mức rồi thì phải.
Liễu Ngọc nghe vậy cũng gật đầu cười cười rồi nhướn mày mà nói: “Đúng vậy. Ai nói là không phải như vậy đâu chứ?”
Liễu Ngọc nhướn mày thầm nghĩ: Kỳ thật thì mọi gốc rễ của vấn đề này cũng là do Tạ Lệnh Hoài kia không có đạo nghĩa thôi. Nguyên nhân chính của toàn bộ sự việc này đều bắt nguồn từ cái tên Tạ Lệnh Hoài kia thôi. Vị sư huynh Tạ Lệnh Hoài này tìm Từ sư muội để lấy cuốn đan thư kia, nhưng mà vị này cũng lấy luôn cuốn đan thư kia chạy đi lấy lòng Giang sư muội. Người này thật sự cũng quá mức rồi.
Kỳ thật thì trước kia Liễu Ngọc cũng cảm thấy vị sư huynh Tạ Lệnh Hoài này cũng khá ổn, tính tình của vị này cũng khá tốt, người này xứng đáng được những đệ tử trong tông môn theo đuổi, đương nhiên thì cô cũng thế thôi. Nhưng mà hiện tại cô lại cảm thấy vị này chẳng ra làm sao cả, hành vi mượn hoa hiến Phật như thế này chẳng phải là hành vi của một người quân tử có thể làm.
……….
Liễu Ngọc vừa mới rời đi không bao lâu thì rất nhanh sau đó Từ Niệm Như lại chạy thẳng tới tìm người. Nhìn thấy Từ Niệm Như xuất hiện thì Lâm Vân Võ cũng bị hoảng sợ không thôi.
Lâm Vân Võ cười cười rồi nhìn về phía Từ Niệm Như cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Từ sư tỷ, sao sư tỷ lại đi đến nơi này chứ?”
Lâm Vân Võ nói xong mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ không thôi, cái vị Từ sư tỷ này cũng thật là … mà cái vị Liễu sư tỷ này cũng thật là … một người rồi lại một người sao mà hai người này lại như thế này chứ? Hai người này sao không có một người nào lại không biết phép lịch sự tối thiểu chính là không biết gõ cửa như vậy được chứ? Hai người này sao không có một người nào biết tôn trọng quyền riêng tư của hắn là như thế nào chứ hả? Hai người này cũng thật là …
Từ Niệm Như cười cười rồi nhếch miệng cười lạnh nói: “Đến nhìn xem Lâm sư đệ như thế nào ấy mà. Lâm sư đệ lại có thêm một đám linh thạch nữa rồi đúng không? Có vẻ như đan dược mà Lâm sư đệ bán ra cũng không tồi đấy nhỉ? Lâm sư đệ kiếm được không ít đấy nhỉ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi lên tiếng nói: “Không dám, không dám, đều là lấy phúc của sư tỷ, đều là lấy phúc của sư tỷ, đệ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu cả.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhếch miệng cười nhạo một tiếng rồi nhướn mày nói: “Hừ, Lâm sư đệ nói đùa rồi. Cái này làm gì mà nhờ phúc của bổn sư tỷ đây chứ hả? Không dám nhận. Cái này chắc là nhờ vào phúc của sư tỷ Liễu Ngọc đi.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng không thôi mà cười cười nói: “Không có, không có. Đều nhờ phúc, đều nhờ phúc.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng tức giận không thôi mà vung tay nói: “Đệ … Hừ.”
Lâm Vân Võ nhìn về phía Từ Niệm Như cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Từ sư tỷ, tâm tình của sư tỷ không được tốt sao?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhếch miệng mà cười lạnh một tiếng nói: “Lâm sư đệ, sao đệ lại nhìn ra bổn sư tỷ tâm tình không tốt hả? Tâm tình của bổn sư tỷ đây vô cùng tốt. Tâm tình của bổn sư tỷ đây rất tốt đấy.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng nhếch nhếch miệng cười gượng một chút nói: “Tâm tình của sư tỷ tốt như vậy là được rồi ….”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ rồi nhướn mày nói: “Hừ, một đám nam nhân các ngươi người nào người nấy không khác gì nhau nhỉ? Đám nam nhân các ngươi đều là những kẻ được voi đòi tiên nay Tần mai Sở đấy nhỉ? Đám nam nhân các ngươi không một tên nào là người tốt cả. Một đám đáng chết xứng đáng bị chém ngàn đao.”
Lâm Vân Võ: “…”
Cái vị Từ sư tỷ này đúng thật là, vị này muốn chửi ai thì chửi đích danh người đó đi chứ sao mà vị này chửi rộng như vậy được chứ hả? Từ lão tổ cũng là nam nhân đấy chứ có thoát được cái mác đàn ông đâu chứ? Không lẽ vị sư tỷ này cũng muốn mắn luôn vị Từ lão tổ kia vào cùng một bọn luôn chứ hả? Mà hắn thì liên quan gì mà bị gộp chung như vậy chứ?
Lâm Vân Võ nhìn về phía Từ Niệm Như đang tức giận mà chửi ầm lên như vậy mà trong lòng cũng thầm cảm thán không thôi. Bình thường vị Từ sư tỷ này cũng không dễ chọc rồi, hiện tại vị Từ sư tỷ này đang tức giận như vậy tuyệt đối không thể chọc vào nữa. Không thể trêu vào không thể động vào. Lúc này hắn nên vảo trì trầm mặc mới là quyết định đúng đắn. Trầm mặc vàng, trầm mặc là tấm kim bài miễn tử.
Từ Niệm Như híp mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi nhíu mày nói: “Lâm sư đệ, mới nãy Liễu Ngọc đã tới đây để làm gì vậy?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng nghiêm mặt rồi nhíu mày nói: “À, mới nãy sư tỷ Liễu Ngọc tới đây muốn đặt cọc một ít đan dược ấy mà.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy thôi nhưng mà trên thực tế thì Lâm Vân Võ đang cảm thấy mục đích chủ yếu của Liễu Ngọc đến nơi này là để nói chuyện bát quái với hắn mà thôi. Có vẻ như vị sư tỷ Liễu Ngọc kia không tìm được người nào để chia sẻ thông tin cho nên vị này cũng chạy tới đây tám chuyện với hắn, còn mục đích thứ yếu mới là mua sắm đan dược.
Từ Niệm Như híp mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ rồi nhíu mày nói: “Lâm sư đệ, cuốn đan dược Thanh hỏa đan kinh kia có phải là có vấn đề gì đó đúng không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy mà trong lòng cũng có chút nghi hoặc mà nhíu mày nói: “Sao Từ sư tỷ lại nói như vậy chứ? Cuốn đan kinh này thì làm gì có vấn đề gì đặc biệt chứ?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Không lẽ Lâm sư đệ không biết là có chuyện gì thật sao?”
Lâm Vân Võ hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Từ sư tỷ, không lẽ đệ nên biết cái gì sao? Không lẽ là có chuyện gì thật sao?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng nghiến răng ken két rồi nhíu mày nói: “Đệ … đệ … cái tên chày gỗ này. Đệ thật sự là … tức chết bổn sư tỷ rồi.”
Lâm Vân Võ: “…”
Cuốn đan thư Thanh hỏa đan kinh kia chắc hẳn là có vấn đề gì đó thật, dù sao thì thời điểm khi mà thằng nhóc Lâm Vân Dật bắt được cuốn đan thư kia thì sắc mặt của thằng nhóc này cũng có chút gì đó không thích hợp cho lắm. Cuốn đan thư đó chắc chắn là có vấn đề thật nhưng mà hắn cũng đâu có biết đâu chứ? Nên mấy người này hỏi hắn thì có tác dụng gì đâu mà,
Nhưng mà vấn đề cụ thể của cuốn đan thư Thanh hoả đan kinh kia là gì hắn không biết cũng là chuyện bình thường? Dù sao thì hắn cũng chỉ cầm cuốn đan kinh đó không được bao nhiêu lâu cả, cuốn đan kinh đó vốn là tài sản của Từ Niệm Như mà, nếu như Từ Niệm Như này còn không biết được vấn đề cụ thể của cuốn đan kinh đó là gì thì làm sao mà vị này chạy đi hỏi hắn được chứ? Cho nên hiện tại vị này đột nhiên chạy đến để mắng hắn như vậy hình như cũng hơi quá mức rồi thì phải.
Vị sư tỷ Từ Niệm Như này mắng hắn là chày gỗ thì chính bản thân vị sư tỷ này cũng đâu có tốt hơn chút nào đâu chứ? Mà có khi vị này còn chày gỗ hơn hắn luôn cũng nên.
Từ Niệm Như nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rồi nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, có phải sư đệ đang mắng thầm bốn sư tỷ trong lòng đúng không?”
Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu sau đó xua tay nói: “Từ sư tỷ, làm sao có thể, làm sao có thể được chứ? Sư tỷ quá lo lắng rồi.”
Từ Niệm Như híp mắt rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ nhíu mày nói: “Lâm sư đệ, hiện tại Giang sư muội đang rất muốn cuốn Thanh hỏa đan kinh kia, nhưng mà vị sư muội này chỉ nhắm đến bản chính còn chướng mắt bản dập. Cho nên bản chính của cuốn Thanh hoả đan kinh kia nhất định là có vấn đề gì đó. Lâm sư đệ cảm thấy chuyện này có đúng là như vậy không hả?”
Lâm Vân Võ híp mắt rồi nói: “Phải không?”
Vị sư muội Giang Việt Nhiễm này là đệ tử của Chu trưởng lão bên kia, mà vị Chu trưởng lão kia cũng có không ít những cuốn đan thư với đủ những chủng loại khác nhau, bao nhiêu cuốn đan thư mà vị sư muội này không coi trọng lại cố tình coi trọng cuốn Thanh hoả đan kinh kia. Chỉ cần nhìn vào một điểm duy nhất này thôi thì chắc chắn là cuốn đan thư này chắc chắn là có vấn đề gì đó ròi.
Từ Niệm Như nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ như đang muốn tìm ra điểm đáng ngờ nào đó rồi nói: “Lâm sư đệ thật sự không biết cái gì thật sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút vô tội rồi gật đầu tỏ vẻ vô cùng thành thật nói: “Từ sư tỷ, đệ xác thật là không biết thật mà.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng xua tay rồi nhướn mày nói: “Thôi, thôi được rồi. Không nói chuyện với tên chày gỗ đó nữa. Nhưng mà Lâm sư đệ, lần sau cái vị đan sư kia có bán ra bất kỳ một loại đan dược nào thì sư đệ nhớ mang đến đây cho bổn sư tỷ nhìn trước một lượt đấy.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười mà nói: “Nhất định, nhất định.”
……..
Lâm gia.
Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi rồi chống tay lên mặt bàn cũng có chút buồn bã mà nói: “Anh Nghiên Băng, anh ba nhà em đã đi được bao lâu rồi ạ?”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi trong lòng cũng có chút buồn bã không thôi nói: “Gần một tháng.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy lại thở dài một hơi rồi bực mình nói: “Cũng không biết anh ba em đã đi đâu chơi nữa. Sao lại đi lâu như vậy được chứ?”
Giang Nghiên Băng thở dài một hơi rồi cười cười nói: “Có lẽ phụ thân em cùng với anh trai em có chuyện gì đó quan trọng cần phải làm thôi.”
Đối ngoại thì phía Lâm gia bọn họ cũng tuyên bố rằng Lâm Viễn Kiều đang bế quan tu luyện cho nên hiện tại thì phía bên trong Lâm gia bọn họ cũng như phía bên ngoài kia đều biết Lâm Viễn Kiều đang bế quan tu luyện. Nhưng mà một vài người quan trọng của Lâm gia biết được thông tin Lâm Viễn Kiều cùng Lâm Vân Dật đang phải chạy ra ngoài làm việc.
Dù sao thì đại hội đấu giá bán Trúc cơ đan cũng sắp tới rồi, mà hiện tại hai người Lâm Viễn Kiều cùng Lâm Vân Dật phải đi ra ngoài đương nhiên là hai người bọn họ cũng đang cần phải làm chuyện quan trọng gì đó.
Mà trực giác của Giang Nghiên Băng mách bảo thì cũng hai người Lâm Vân Dật cùng Lâm Viễn Kiều đi ra ngoài như vậy cũng có mối quan hệ rất lớn cùng với cuốn Thanh hoả đan kinh kia.
Lâm Vân Tiêu cũng có chút lém lỉnh mà cười cười nói: “Anh Nghiên Băng, sao rồi, sao rồi? Anh có nhớ anh ba nhà em không ạ?”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi thở dài một hơi nói: “Em thì sao hả?”
Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên rồi ạ. Đương nhiên là em nhớ anh ba rồi. Anh cũng vậy đúng không?”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi cười cười một chút nhưng mà cậu cũng không nói thêm một lời nào cả.
Thời điểm khi mà Lâm Vân Dật vẫn còn ở bên người thì đương nhiên là cậu cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt, dù sao thì người vẫn luôn bên người cho nên cậu cũng cảm thấy vô cùng bình thường. Nhưng mà, sau khi Lâm Vân Dật không có ở bên cạnh như thế này thì cậu thật sự cũng có chút vắng vẻ, hơn nữa Lâm Vân Dật cũng rời khỏi một thời gian khá lâu rồi khiến cho cậu có cảm giác hơi trống vắng.
…….
Giang Nghiên Băng cáo từ Lâm Vân Tiêu rồi mở cửa bước vào bên trong phòng luyện đan, mà nhìn thấy người đang đứng ở ngay trước mặt thì cậu cũng giật mình rồi lắp bắp kinh hãi không thôi.
Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng vô cùng vui vẻ mà thốt lên nói: “Vân Dật, cậu đã trở về rồi sao?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, tôi đã trở về rồi.”
Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười gật đầu nói: “Phụ thân của cậu đang ở đâu rồi?”
Lâm Vân Dật cười cười cũng có chút hứng thú rồi gật đầu nhướn mày nói: “Phụ thân sao? Phụ thân tôi đang đi bế quan rồi. Trước kia khi phụ thân đi ra cửa thì phụ thân cũng lấy lý do bế quan để sao? Dù sao thì chúng ta cũng đang diễn trò mà đúng không? Cho dù là diễn trò thì chúng ta cũng cần phải làm cho giống với sự thật thôi chứ làm sao giờ.”
Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nghiêng đầunói: “Vân Dật, cậu đang có gì đó khác lắm, hình như cậu không giống như bình thường cho lắm.”
Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng thu hồi thuật Ẩn tức lại luôn, rất nhanh sau đó thì cậu cũng để lộ toàn bộ tu vi chân thật của mình.
Giang Nghiên Băng cảm nhận xong cũng giật mình rồi trừng lớn mắt lắp bắp nói: “Cậu … cậu đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 6 rồi sao?"
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Giang Nghiên Băng cười cười rồi gật đầu nói: “Nhìn dáng vẻ như này thì hình như cơ duyên của cậu thu hoạch được cũng không nhỏ.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Chắc cũng ổn.”
Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Chúc mừng.”
Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng lấy một mâm linh quả ra rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, đây chính là Ti mầm quả, cậu nếm thử đi.”
Đám linh quả Ti mầm quả này trưởng thành lên nhìn cũng không khác gì trái hạch đào, lớp vỏ vào quanh lớp trái Ti mầm quả này cũng có màu xanh biếc rất đẹp, mà lớp vỏ bền ngoài của trái Ti mầm quả này cũng có những lớp vân nhàn nhạt giống như những đạo hoa văn mờ nhạt. Nhìn dáng vẻ thì hình như số Ti mầm quả này cũng xinh đẹp vô cùng.
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi cầm một trái linh quả lên cho vào miệng cắn một miếng, mà phía bên trong đôi mắt cũng lập loè ánh sáng lên.
Giang Nghiên Băng nếm trái linh quả xong rồi hít sâu một hơi cười cười nói: “Vân Dật, dường như dược lực của trái linh quả này thật sự cũng quá kinh người rồi. Trái linh quả này cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu linh thạch đúng không?”’
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cừoi nhướn mày nói: “Đúng vậy. Giá trị thị trường của trái linh quả này cũng lên đến 3.000 linh thạch một trái.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng run tay rồi giật mình trừng lớn mắt trong lòng cũng có chút khó có thể tin tưởng được mà nói: “Này … cái này quý như vậy sao?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng mà đáng tiếc quá mà. Cho dù là trái linh quả này có giá trị lên đến 3 vạn linh thạch cho một quả nhưng mà trái linh quả này không thể bán ra ngoài cũng không nên bán ra ngoài. Cho nên toàn bộ số linh quả này cũng chỉ có thể để cho người trong nhà chúng ta sử dụng thôi. Lần này tôi đã cầm không ít linh quả trở về đâu, nếu như cậu thích ăn thì lát nữa cứ cầm thêm mấy trái linh quả về ăn dần cũng được.”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Thật vậy sao? Đa tạ.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đa tạ cái gì chứ hả? Cậu cùng với tôi mà khách khí cái gì chứ hả?”
Lâm Vân Dật nói xong cũng giang hai tay ra cũng có một ngọn lửa màu xanh lơ bắt đầu từ bên trong trong lòng bàn tay rồi hiện lên.
Giang Nghiên Băng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh này cũng giật mình trừng lớn mắt rồi nhíu mày nói: “Đây … đây chính là Thanh Miêu Hoả sao?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Giang Nghiên Băng đánh giá ngọn Thanh Miêu Hoả rồi hít sâu một hơi nói: “Cái này … Vân Dật, ngọn địa hoả này đã bị cậu thu phục hoàn toàn rồi sao? Thật sao? Vân Dật, cậu thật là lợi hại quá rồi. Vân Dật, cậu không biết đâu, trước đó tôi cũng từng nghe được người ta nói rằng quá trình dung hợp mồi lửa như này cũng vô cùng nguy hiểm đấy. Nghe nói trong toàn bộ quá trình dung hợp mồi lửa cũng có không ít tu sĩ ngã xuống đấy. Vân Dật, cậu thật lợi hại quá.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu híp mắt nói: “Lần này tôi có thể thành công được như vậy cũng nhờ vào phúc của Ti mầm quả này đấy. Cũng may mắn là nhờ có số Ti mầm quả mà toàn bộ quá trình được diễn ra vô cùng thuận lợi.”
Đối với những người bình thường mà nói thì số Ti mầm quả này cũng chỉ có tác dụng tăng cường tu vi của tu sĩ cùng với tác dụng vô cùng tốt trong việc cường hoá thể chất mà thôi. Nhưng mà loại linh quả Ti mầm quả này đối với những tu sĩ tiến hành luyện hoá Thanh Miêu Hoả lại có một một ý nghĩa quan trọng cũng như hiệu quả khác nữa. Đối với những tu sĩ tiến hành luyện hoá Thanh Miêu Hoả mà ăn một trái Ti mầm quả vào cũng có thể gia tăng mức độ phù hợp của Thanh Miêu Hoả đối với thân thể của tu sĩ. Người ta thường nói trong vòng ba bước luôn có thuốc giải, mấy gốc Ti mầm thụ mọc sát rồi sống cộng sinh với đoá địa hoả Thanh Miêu Hoả thì đương nhiên là mấy trái Ti mầm quả cũng có tác dụng vô cùng tốt trong việc dung hợp ngọn địa hoả Thanh Miêu Hoả.
Giang Nghiên Băng nhìn chằm chằm vào ngọn địa hoả Thanh Miêu Hoả trước mặt một hồi như phát hiện ra chuyện gì đó rồi cười cười nói: “Vân Dật, chỗ này hơi kỳ một chút. Hình như ngọn Thanh Miêu Hoả này hoàn toàn không giống như những ngọn Thanh Miêu Hoả bình thường thì phải. Không lẽ ngọn Thanh Miêu Hoả này đã xuất hiện biến dị rồi sao?”
Những ngọn Thanh Miêu Hoả bình thường có lẽ là co màu xanh nhạt như lá mạ non mới đúng. Nhưng mà ngọn Thanh Miêu Hoả của Lâm Vân Dật hoàn toàn không giống như những ngọn Thanh Miêu Hoả bình thường khác, ngọn Thanh Miêu Hoả này ngoài một tầng lửa có màu xanh lá mạ ra còn có thêm một tầng lửa màu hồng bao quanh bên ngoài nữa.
Lâm Vân Dật cũng có chút tán thưởng mà cười cười nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Ánh mắt của cậu không sai. Đúng là có chút khác biệt hơn thật.”
Bởi vì hắn sở hữu linh thể Thiên Càn thánh thể cho nên ngay sau khi hắn tiến giai lên cảnh giới Trúc Cơ kỳ thì hắn cũng thức tỉnh ngọn dị hoả Càn Dương Chân Hoả luôn. Mà sau khi hắn khế ước thành công với ngọn địa hoả Thanh Miêu Hoả này thì hình như ngọn dị doả Dương Càn Chân Hoả cũng được đánh thức và bắt đầu có dấu hiệu muốn thức tỉnh trước thời hạn. Đương nhiên thì đây chẳng qua cũng chỉ là có dấu hiệu thức tỉnh mà thôi chứ ngọn Dương Càn Chân Hoả còn chưa thể thức tỉnh một cách hoàn toàn được. Hiện tại thì ngọn Thanh Miêu Hoả này cũng chỉ dung hợp một vài sợi Dương Càn Chân Hoả vào bên trong mà thôi, đương nhiên là ngọn Thanh Miêu Hoả này cũng xuất hiện một chút biến dị cho nên ngọn Thanh Miêu Hoả này cũng mạnh mẽ hơn những ngọn Thanh Miêu Hoả bình thường rất nhiều.
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Vân Dật, cậu đã tìm được manh mối của ngọn Thanh Miêu Hoả này từ bên trong cuốn Thanh hỏa đan kinh kia sao?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Có thể nói Từ Niệm Như này thật sự là một người vô cùng tốt, tính tình của người này thật sự cũng khá tốt. Không ngờ là vị sư tỷ Từ Niệm Như này thật sự mang cuốn Thanh hoả đan kinh bản chính đưa cho anh hai hắn. Nhưng mà, Từ Niệm Như đưa bản chính cho anh hai hắn như vậy cũng tốt, dù sao thì đưa cho anh hai hắn cũng tốt hơn nhiều so với tiện nghi cho vị nữ chính kia.
Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nhướn mày nói: “Vân Dật, ngọn lửa này của cậu nên cất cho kỹ càng một chút đi.”
Giang Nghiên Băng thở dài một hơi rồi nhướn mày thầm nghĩ: Tuy rằng lực lượng viêm hoả phía bên trong ngọn địa hoả Miêu Thanh Hoả này cũng không được tính là quá mạnh mẽ, nhưng mà ngọn lửa này lại khá ôn hoà cho nên ngọn địa hoả này thật sự cũng vô cùng phù hợp với mấy luyện đan sư, hơn nữa ngọn địa hoả Thanh Miêu Hoả này lại có thuộc tính phù hợp vô cùng cao với đám linh thảo, cho nên sử dụng loại địa hoả Thanh Miêu Hoả này khi luyện hoá linh thảo cũng rất hiệu quả hơn nhiều, khi sử dụng loại địa hoả Thanh Miêu Hoả này khi luyện đan cũng có thể gia tăng công suất thành đan, cho nên ngọn Thanh Miêu Hoả này tuyệt đối là một trong những bảo vật giành riêng cho đan sư,
Nếu như ngoại giới mà biết được Lâm gia đột nhiên sở hữu được thứ tốt như thế này thì chắc chắn là bọn họ sẽ kéo bè kết đội không màng tu vi mà chạy đến đây để giết người đoạt bảo luôn mất.
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Cảm ơn cậu. Đương nhiên là tôi biết. Tôi cũng chỉ nói cho một mình cậu mà thôi.”
………
Hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng còn đang trò chuyện cùng với nhau một hồi thì Lâm Vân Tiêu cũng từ đằng xa đi đến.
Lâm Vân Tiêu nhìn thấy Lâm Vân Dật mà cười cười rồi hét lớn lên nói: “Anh ba, anh ba à, anh đã quay trở lại rồi sao? Anh đã trở về rồi sao?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Vừa mới quay trở về.”
Lâm Vân Tiêu như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi liếc xéo nhìn về phía Lâm Vân Dật mà giọng nói cũng chua lòm cũng có chút ghét bỏ mà nói: “Anh ba, không ngờ đó à nha, thật không ngờ là sau khi anh ba quay trở về nhà cái là anh ba cũng chạy ngay đi tìm anh Nghiên Băng luôn rồi à nha. Anh ba, anh thật sự là … khó có thể tưởng tượng được đấy nhỉ?”
Lâm Vân Dật cười cười cũng không quá để ý mà nhướn mày nói: “Ờ, có muốn ăn một chút linh quả không? Anh có mang theo mấy trái linh quả kia kìa. Đặt ở trên bàn đấy.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy mà hứng thú cũng ngẩng cao đầu rồi cười cười gật đầu nói: “Muốn, đương nhiên là muốn rồi ạ.”
Lâm Vân Tiêu nhìn thấy cái đĩa trên bàn rồi chộp lấy một trái linh quả trên bàn rồi trực tiếp ném luôn vào trong miệng nhai rộp rộp rộp liên tục. Ăn xong một trái đầu tiên mà mắt của Lâm Vân Tiêu cũng sáng rực lên thích thú không thôi.
Lâm Vân Tiêu nhướn mày rồi cười ngoác đến mang tai gật đầu nói: “Không tồi, không tồi, ngon quá rồi, thật sự là ngon quá rồi. Anh ba, loại linh quả này ngon quá, ăn chua chua ngọt ngọt mà hương vị của loại linh quả này thật sự cũng ngon quá rồi. Thật sự là ngon quá.”
Lâm Vân Tiêu cũng không nói tiếp mà cắm đầu đầu vào ăn liên tiếp đến ba trái linh quả cùng một lúc, vừa ăn xong mà hắn cũng cảm thấy mỹ mãn không thôi.
Lâm Vân Tiêu híp mắt tỏ vẻ vô cùng hứng thú mà cười cười nói: “Anh ba, loại linh quả này thật sự cũng tốt quá. Sau khi ăn trái linh quả này xong em cảm thấy có một luồng khí tức ấm áp vô cùng. Mà em còn cảm thấy thể chất của em cũng được tăng lên không ít so với trước đấy nhỉ? Loại linh quả này sao lại tốt như vậy được ạ. Anh ba, anh hái ở đâu đấy?”
Lâm Vân Dật nhìn thấy dáng vẻ ăn uống không kiểm soát của Lâm Vân Tiêu cũng khoanh hai tay lại dù đang bận rộn mà ung dung cười cười nói: “Thằng nhóc con, ăn ngon không?”
Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi tỏ vẻ hớn hở nói: “Ăn ngon ạ.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười cũng có chút hứng thú mà nói: “Ngon sao? Trước kia em chưa từng ăn qua loại linh quả như thế này đúng không?”
Lâm Vân Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nó: “Đúng vậy ạ. Hình như em chưa từng được ăn qua loại linh quả này.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười tiếp tục nói: “Đúng rồi. Làm sao mà em ăn được chứ? Loại linh quả này ấy mà giá bán ngoài kia cũng chỉ có 3.000 linh thạch cho một trái đấy. Em ăn cũng ngon quá đấy nhỉ?”
Lâm Vân Tiêu còn đang nhai rộp rộp rộp trong miệng nghe thấy vậy mà thiếu chút nữa cũng bị sặc sau đó cố gắng nuốt một miếng linh quả trong miệng xuống.
Lâm Vân Tiêu hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Anh ba, ý anh vừa mới nói là loại … đến 3.000 linh thạch cho một trái đấy ạ?”
Một trái linh quả trị giá 3.000 linh thạch, mới nãy hắn đã ăn đến ba trái linh quả tương đương với 9.000 linh thạch. Nghĩ đến chuyện mới nãy hắn vừa mới nuốt luôn 9.000 linh thạch vào trong bụng mà hắn tự nhiên cảm thấy cả người không khoẻ chút nào.
Lâm Vân Dật có vẻ hài lòng mà nhìn vào vẻ mặt đau như cắt của Lâm Vân Tiêu cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Được rồi, được rồi. Không sao đâu. Cứ yên tâm mà tiếp tục ăn đi. Dù sao thì cũng không có bao nhiêu người có thể nhận ra được loại linh quả này đâu. Mà cho dù loại linh quả này có trị giá đến 3 vạn linh thạch đi chăng nữa cũng không thể bán ra ngoài. Cũng không được nói cho người khác là nhà chúng ta có loại linh quả này.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Thì ra là như vậy.”
Lâm Vân Tiêu cũng đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một chút cũng có chút bất ngờ mà nói: “Anh ba, anh đã … tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 6 rồi sao?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nhướn mày nói: “Quào, anh ba, thật tốt quá rồi. Sao anh tiến giai thật nhanh vậy chứ? Cũng không biết là khi nào thì em mới có thể tiến giai lên được nữa?”
Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi nhìn về phía Lâm Vân Tiêu cũng lên tiếng an ủi nói: “Vân Tiêu, em rất giỏi mà, thiên phú cũng như tư chất của em thật sự cũng hơn người, nhìn dáng vẻ này của em có khi em cũng nhanh thôi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhướn mày nói: “Vâng ạ. Em cũng nghĩ như vậy. Em cũng mượn lời cát ngôn của anh Nghiên Băng.”
Rất nhanh sau đó thì Lâm Vân Văn cũng biết được thông tin Lâm Vân Dật đã tiến giai lên cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 6, đương nhiên là sau khi nghe được tin tức này thì chính bản thân hắn cũng bị khiếp sợ không nhẹ. Nhưng mà ngay sau đó thì hắn cũng cảm thấy vui mừng không thôi cho Lâm Vân Dật, nhưng mà trong lòng hắn lại có nhiều thêm vào phần gấp gáp không thôi.
End chap 68
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo