Phần 62 – Pháp khí Huyền cấp

------o62o------

Lâm Vân Dật đang tiến hành tuần tra một lượt chung quanh chuồng linh kê một vài vòng. Trong khoảng thời gian gần đây nạn chuột tai hoành hành vô cùng nghiêm trọng, linh cốc ở khắp nơi trong tình trạng khẩn trương khan hiếm, cho nên vật giá cũng từ đó mà keo thang. Đương nhiên là nhu yếu phẩm như thịt linh kê hoặc trứng linh kê cũng theo đó mà nâng giá lên rất nhanh chóng.

Mà mấy con linh kê của Lâm gia dạo gần đây ăn uống càng lúc càng tốt, số lượng linh kê cũng không đổi bao nhiêu nhưng mà sức ăn lại càng ngày càng nhiều, may mắn là dạo gần đây Lâm gia còn có một lượng lớn linh thử khô làm đồ ăn vặt rồi, nếu không thì đám linh khâu của Lâm gia cũng không kịp sinh sản để làm đồ ăn cho đám linh kê đó mất.

Giang Nghiên Băng bước vào trong phòng rồi thần thần bí bí mà đi tới bên cạnh Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Vân Dật, Ngân Đoàn vừa mới phát hiện ra một thứ này.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cảm thấy rất có hứng thú mà cười cười nói: “Ngân Đoàn phát hiện ra sao? Phát hiện ra thứ gì vậy?”

Giang Nghiên Băng cầm luôn mấy phần thi thể của đám linh thử ra đặt lên trên bàn rồi cười cười nói: “Đây, Ngân Đoàn vừa mới phát hiện ra mấy con linh thử biến dị trong lúc săn bắt linh thử. Cậu nhìn thử một chút đi, nếu tôi nhìn không lầm thì hình như móng vuốt của những con linh thử biến dị này sắc bén hơn tất cả những con linh thử khác trong bầy.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhìn chằm chằm về phía mấy thi thể của linh thử nói: “Anh Nghiên Băng, anh nói đây là chủng loại linh thử mới xuất hiện sao? Hình như cũng đúng, đây đúng là chủng loại linh thử mới thật. Tuy rằng nạn chuột tai lần này cũng có xuất hiện không ít chủng loại biến dị nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên mà em nhìn thấy chủng loại linh thử có phẩm chất như này đấy.”

Lâm Vân Dật nhìn về phía đám linh thử trước mặt rồi gật đầu nói: “Loại linh thử này … biến dị trên loại linh thử này nhìn hoàn toàn không giống với biến dị bẩm sinh đúng không? Có lẽ biến dị này là biến dị này là biến dị hậu thiên. Có lẽ mấy con linh thử này đã tiếp xúc với một thứ gì đó hoặc chất xúc tác nào đó mới xuất hiện những biến dị này đúng không?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Chất xúc tác này có lẽ là Bạch sương thạch, nếu tôi nhớ không lầm thì một vài con linh thử trong lúc phát triển thường sẽ có thói quen chạy đi tìm đá để mài răng. Có lẽ là trong lúc không cẩn thận con linh thử này đã chọn trúng một viên Bạch sương thạch để mài răng, sau đó bột phấn của Bạch sương thạch lại chui vào trong miệng rồi dung nhập vào thân thể của con linh thử này, có chất xúc tác là Bạch sương thạch cũng thúc đẩy cho những con linh thử này xuất hiện biến dị. Lúc nãy Ngân Đoàn cũng phát hiện ra một ít bột Bạch sương thạch còn sót lại ở trong móng tay của mấy con linh thử này.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Ngân Đoàn thật giỏi. Khả năng quan sát của Ngân Đoàn đúng là tỉ mỉ cũng rất cẩn thận. Năng lực của Ngân Đoàn thật đúng là khó có được mà. Tương lai của Ngân Đoàn chắc chắn là vô cùng tốt đẹp.”

Giang Nghiên Băng cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có, không có. Cậu nói như vậy cũng quá khen rồi. Chuyện này có lẽ cũng chỉ là trùng hợp thôi.”

Lâm Vân Tiêu nghe hai người trước mặt nói chuyện mà trên mặt cũng tỏ vẻ vô cùng tò mò nói: “Anh ba, anh Nghiên Băng, hai anh đang nói cái gì đấy ạ? Bạch sương thạch là cái gì vậy ạ? Loại này có tác dụng gì vậy ạ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng quay sang liếc Lâm Vân Tiêu một cái sắc lẻm nói: “Hừ, ngày bình thường nói em đọc thêm sách thu thập thêm kiến thức thì em không thèm đọc đâu. Kiến thức cơ bản như vậy còn không biết sao? Em lo mà đọc sách cho tốt đi, ra ngoài đừng có nói với người ta bản thân mình không biết Bạch sương thạch là cái gì. Mất mặt.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng ngẩng cao đầu rồi cười cười nói: “Xời, em không biết cũng có quan hệ gì đâu chứ? Chỉ cần anh cùng với anh Nghiên Băng biết là được rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Sao em lại như vậy chứ hả? Sao em không có chút tiền đồ nào như vậy chứ?”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng khẽ hừ một tiếng rồi khoanh tay lại nói: “Anh ba, anh lại mắng em nữa. Nếu anh còn mắng em nữa thì em mặc kệ anh luôn đấy.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì bản thân cũng cạn lời không biết nên nói gì cho đúng, thằng em trai này của hắn bản thân không biết đọc sách, không đọc sách cũng không một chút hiểu biết, hiện tại nó còn dám oán trách hắn nói nó không đọc sách sao? Thằng nhóc này càng ngày càng thiếu đánh rồi đúng không?

Lâm Vân Tiêu đột nhiên chạy đến bên cạnh Giang Nghiên Băng một chút rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Anh Nghiên Băng, có phải chúng ta sắp phát tài nữa rồi đúng không ạ?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, nếu lần này có thể thành công thì chúng ta có lẽ sẽ kiếm được thêm một chút.”

Phương pháp chế biến của loại đá Bạch sương thạch này chính là nghiền nát thành bột mịn, mà loại bột mịn này có thể dùng để trộn lẫn với thức ăn để cho linh thú ăn kèm. Loại bột Bạch sương thạch này có tác dụng vô cùng tốt trong quá trình trưởng thành của linh thú. Nói chung nếu bọn họ có thể tìm được loại Bạch sương thạch này thì bọn họ cũng tiết kiệm được một mớ rồi.

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng phấn khởi mà cười cười nói: “Thật vậy sao? Tốt quá. Vậy thì tốt quá rồi đấy ạ.”

Lâm Vân Dật nhìn về phía Giang Nghiên Băng rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, số linh thử này phát hiện ở chỗ nào vậy?”

Giang Nghiên Băng nhíu mày nói: “Cái này là ở dọc theo dòng sông Mộng Khê Hà.”

Lâm Vân Văn đang ở bên cạnh nghe vây thì nhíu mày rồi nói: “Ờ bên cạnh Mộng Khê Hà sao? Nơi đó … cũng có chút phiền toái rồi.”

Hiện tại thì phía Giang gia cùng phía Lâm gia đều đang có quyền khống chế một vài thôn xóm của phàm nhân, đây đều là những thôn xóm đã đầu nhập vào thế lực của hai gia tộc. Thường thì giữa những thế lực của các gia tộc tu chân cũng có một đường ranh giới phân định lãnh địa cầm quyền, đương nhiên giữa Giang gia cùng Lâm gia cũng phải có ranh giới phân chia lãnh địa, nhưng mà bất hạnh làm sao thì ranh giới phân chia của Lâm gia cùng Giang gia lại chính là dòng sông Mộng Khê Hà này đây.

Nói cho chính xác thì dòng sông Mộng Khê Hà này hoàn toàn độc lập không thuộc quyền sở hữu của Giang gia cũng như Lâm gia, đây được cho là vị trí giao giới phân định giữa hai gia tộc, không được quyền sở hữu cũng không được chiếm hữu làm của riêng.

Lâm Vân Dật đang ở bên cạnh cũng nhướn mày nói: “Anh cả, chuyện này thì có gì mà gọi là phiền toái hay không phiền toái chứ? Nếu như đám Bạch sương thạch kia mà nằm ở bên trong lãnh địa của chúng ta thì tự nhiên là vạn sự đại cát không cần phải bàn cãi nữa. Còn nếu như số Bạch sương thạch kia mà nằm ở phía bên trong lòng sông thì ai đến trước là của người đó. Nếu như chúng ta phát hiện ra trước rồi tiên hạ thủ vi cường thì đó là tài sản của chúng ta thôi. Còn nếu không may mà số Bạch sương thạch kia mà nằm phía bên trong lãnh địa của Giang gia kia vậy thì chúng ta cũng có thể chiếm tiện nghi một chút cũng không sao cả. Chỉ cần làm kín đáo một chút không để cho bọn họ phát hiện ra là được rồi.”

Tuy rằng cốt truyện của cuốn tiểu thuyết kia về phần nào đó cũng được thay đổi rồi, về một mặt nào đó thì sự xuất hiện của hắn cũng không dẫn đến những bi thảm tiếp theo của Giang Nghiên Băng cùng Ngân Đoàn. Nhưng mà hiện tại oán niệm của Giang Nghiên Băng cùng với Giang gia kia cũng rất sâu đậm đấy. Nếu như lần này hắn có thêm một cơ hội để hố cho Giang gia bên kia một vố thì Giang Nghiên Băng chắc chắn sẽ ủng hộ. Mà nếu hắn không đào cho Giang gia một cái hố thì Giang Nghiên Băng chắc chắn không bỏ qua. Mà cái cơ duyên này hắn cũng khó lòng bỏ qua nên cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.

Giang Nghiên Băng nghe được những lời mà Lâm Vân Dật vừa mới nói ra thì phía bên trong đôi mắt cũng hiện lên vài phần lưu quang.

…….

Rất nhanh sau đó thì lão tổ Trúc Cơ kỳ của Lâm gia Lâm Bắc Vọng cũng quyết định tự mình ra tay, chỉ trong một khoảng thời gian không bao lâu thì vị trí cũng như quy mô của Bạch sương thạch cũng được tìm thấy và xác định vô cùng rõ ràng.

Lâm Vân Văn chạy đến tìm Lâm Vân Dật thông báo kết quả nói: “Em ba, lão tổ đã tự mình đi thăm dò qua một lượt rồi. Mạch khoáng của Bạch sương thạch nằm ở khu vực trung du dòng sông Mộng Khê Hà. Nhưng mà khu vực này … khá gần với lãnh địa của Giang gia bên kia, chỉ cần đi lên một chút nữa là đụng trúng phần đất của Giang gia bên kia rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi nhướn mày nói: “Thật vậy sao? Nếu đúng là như vậy thì chúng ta cũng nhanh chân đi chiếm trước tiên cơ thôi. Nếu như chậm chân một chút để cho đám người bên phía Giang gia bên kia phát hiện ra được thì chúng ta cũng không được phân một miếng cơm thừa canh cặn nào đâu. Nhanh đi xử lý chuyện này thôi.”

Lâm Vân Văn nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà em yên tâm đi, hiện tại phía Giang gia bên kia cũng không có thời gian để quan tâm đến vấn đề này đâu. Dạo gần đây bên phía Giang gia bên kia đều đang vô cùng bận rộn cứu chữa cho những con linh thú bị thương trong đợt chuột tai lần này. Anh nghĩ trong một chốc một lát có lẽ bọn họ cũng không thể phân người ra được cũng không rảnh để quan tâm đến nhà chúng ta đâu.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút hứng thú mà nói: “Anh cả, anh vừa mới nói gì cơ? Cữu trị cho linh thú bị thương sao?”

Lâm Vân Văn gật đầu cũng vô cùng hào hứng mà nói: “Đúng vậy. Còn không phải là chuyện tốt mà Giang Nhất Minh làm ra đã truyền ngược lại Ngự Thú Tông bên kia rồi sao? Sau khi chuyện tốt của thằng nhóc đó truyền ra cũng khiến cho không ít đệ tử của Ngự Thú Tông cảm thấy vô cùng phản cảm với hành vi vô trách nhiệm của nó. Con báo con mà Giang Nhất Minh kỳ khế ước vốn dĩ là một con linh thú ấu tể do Ngự Thú Tông bán ra ngoài, mà bọn họ bán ra ngoài cũng không được bao lâu mà con linh thú này đã gặp nạn mất mạng đầu tiên. Mà Giang Việt Nhiễm lại là người đứng ra mua số linh thú đó rồi gửi về gia tộc, xét về mọi mặt thì sau khi tin tức này truyền ngược lại Ngự Thú Tông thì người bị liên luỵ trực tiếp cũng chính là Giang Việt Nhiễm kia. Mà Giang gia thì hay rồi, bọn họ cũng không nghĩ là chuyện sẽ lớn thành vậy cho nên bọn họ cũng không rảnh để phân tâm làm chuyện khác nữa. Cái này có khác nào mất bò mới lo làm chuồng không chứ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Cũng đúng. Thôi, cứ để cho bọn họ bận rộn làm chuồng đi. Không rảnh mới tốt.”

Phía Giang gia bên kia bận rộn thêm một chút nữa đi thì phía Lâm gia bọn họ mới có cơ hội để mà phát triển mở rộng một phen.

Cũng bởi vì vị trí khai thác Bạch sương thạch cũng như mạch khoáng của Bạch sương thạch đang nằm ở vị trí khá đặc thù cho nên cái chuyện Lâm gia phát hiện ra mạch khoáng Bạch sương thạch cũng như chuyện khai thác Bạch sương thạch cũng không thể gióng trống khua chiêng mà làm được, chuyện này phải làm dè chừng kín đáo hết mức có thể mới đúng.

Lần này thì Ngân Đoàn cũng dẫn đầu xung phong nhận nhiệm vụ gáng vác trách nhiệm đào trộm Bạch sương thạch luôn.

Lâm Viễn Kiều cũng nghĩ đến năng lực của Ngân Đoàn, trong đó thuật ẩn nấp của Ngân Đoàn cũng khá là nhuần nhuyễn, mà chuyện đào một cái mạch khoáng như vậy cũng là chuyện nhỏ cho nên hắn đương nhiên cũng đáp ứng luôn không nghĩ ngợi gì. Ngoài ra thì Lâm Vân Văn cũng phái luôn Viên Nguyệt đứng ra hỗ trợ cho mọi người đào Bạch sương thạch.

Trước kia Ngân Đoàn cũng thường chạy đến khu vực sông Mộng Khê Hà này đánh bắt cá, những người dân ở nơi này cũng coi như quen với hành vi đánh bắt cá này của Ngân Đoàn từ sớm rồi, cho nên hiện tại Ngân Đoàn có chạy tới chạy lui phía bên trên bờ sông như vậy cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý đến hành vi khác lạ của Ngân Đoàn.

Mà Ngân Đoàn vốn dĩ chính là Cửu Vĩ Ngân Hồ trong tương lai, còn Viên Nguyệt vốn dĩ chính là linh trùng từ thời thượng cổ, mỗi con đều có năng lực riêng của mình, hiện tại cả hai con cùng xuất động tìm kiếm mấy cái mạch khoáng Bạch sương thạch thì đương nhiên là mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Không lâu sau đó thì đoàn người cũng phát hiện ra mạch khoáng Bạch sương thạch đầu tiên.

Mạch khoáng Bạch sương thạch cứ lục tục lại được đào ra không ít, lúc này thì Lâm Vân Dật cũng thuận tay mà nghiền nát số Bạch sương thạch này thành bột phấn.

Đương nhiên thì Ngân Đoàn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đám bột phấn Bạch sương thạch này rồi, thấy số bột phấn đã được xử lý rồi nghiền thành bột mịn rồi thì Ngân Đoàn cũng vô cùng thích thú mà ôm lấy một chút bột phấn Bạch sương thạch. Sau khi hấp thu xong số bột phấn Bạch sương thạch thì thân thể của Ngân Đoàn cũng xuất hiện biến đổi, móng vuốt của Ngân Đoàn cũng nhờ vào số bột phấn Bạch sương thạch này mà sắc bén hơn trước không ít.

Và tất nhiên thì Viên Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng thích thú với đám bột phấn Bạch sương thạch này rồi, cũng tương tự với Ngân Đoàn thì Viên Nguyệt cũng xung phong ôm luôn một phần bột phấn Bạch sương thạch về người. Đương nhiên thì sau khi hấp thụ xong số bột phấn Bạch sương thạch này xong thì lớp giáp xác của Viên Nguyệt cũng dày dặn và cứng cáp hơn trước đến hai thành.

Từng ngày rồi lại từng ngày cứ lặng lẽ trôi qua, theo dòng thời gian chuyển dời thì công tác khai quật Bạch sương thạch cũng dần dần tiến vào giai đoạn kết thúc, gần như là toàn bộ những mạch khoáng Bạch sương thạch ở bên trong dòng sông Minh Khê Hà đã bị hai con Viên Nguyệt cùng Ngân Đoàn thay phiên nhau đào ra gần như là toàn bộ rồi.

Trải qua hơn một tháng thời gian làm việc không ngừng nghỉ cũng không biết mệt mỏi, trải qua một khoảng thời gian tận sức tìm kiếm thì hai con Ngân Đoàn cùng Viên Nguyệt cũng đào tổng cộng được hơn 60 viên Bạch sương thạch. Mà tổng giá trị của hơn 60 viên Bạch sương thạch này trên thị trường cũng đâu đó vào khoảng 13.000 linh thạch là ít. Lần này hai con Viên Nguyệt cùng Ngân Đoàn cũng thu hoạch được không ít.

Lâm Vân Dật nhìn vào đống Bạch sương thạch cũng tính toán một chút, sau đó hắn quyết định để lại một nửa Bạch sương thạch này lại gia tộc, sau này còn có việc sử dụng, một nửa số lượng Bạch sương thạch còn lại thì hắn cũng quyết định đóng gói lại sau đó gửi vào Ngự Thú Tông kia, toàn bộ số Bạch sương thạch cứ giao cho Lâm Vân Võ tự mình xử lý nốt là được rồi.

……..

Hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng đang ở phòng luyện đan bận rộn một hồi thì Lâm Vân Văn vội vã chạy vào trong phòng.

Lâm Vân Dật nhìn thấy Lâm Vân Văn đang vội vã như vậy thì nhíu này nói: “Anh cả, anh đang vội vã cái gì vậy ạ? Không lẽ lại có chuyện gì sắp phát sinh nữa sao?”

Lâm Vân Văn nhìn về phía Lâm Vân Dật cùng Giang Giang Nghiên Băng một chút rồi cười cười nói: “Chuyện này cũng không tính là đại sự, nhưng mà chuyện nà cũng không tính là việc nhỏ. Em ba, Nghiên Băng, thằng nhóc Giang Nhất Minh của Giang gia đã … chết rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh rồi gật đầu nhướn mày nói: “Ồ, phải không? Người đã chết rồi sao?”

Đã chết rồi thì tốt, chết nhanh như vậy cũng tốt. Chết nhanh như vậy thì hắn cũng không cần phải động thủ để gây rắc rối cho thằng nhóc đó nữa rồi. Trước đó khi Nghiên Băng cùng Ngân Đoàn còn ở lại Giang gia bên kia thì thằng nhóc này cũng không ít lần gây chuyện còn muốn vặt lông cho Ngân Đoàn vào nồi hầm canh nữa cơ mà. Chết nhanh như vậy cũng coi như xứng đáng.

Lâm Vân Văn cũng có chút thổn thức rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy. Vừa mới chết xong. Nghe nói thằng nhóc này đột nhiên lại gặp một chút chuyện ngoài ý muốn khiến cho thương thế trên người đột nhiên bị chuyển biến xấu đi, vết thương từ trước đó đã nặng nay còn còn trở nặng thêm gấp bội, cho nên … không thể cứu trị được nữa.”

Lâm Vân Dật như bắt được trọng điểm mà nhướn mày nói: “Ồ, bọn họ nói là gặp chuyện ngoài ý muốn nên thương thế chuyển nặng sao?”

Lâm Vân Tiêu đang ở bên cạnh nghe vậy cũng nhanh miệng dò hỏi nói: “Anh cả, là tự người của Giang gia bên kia làm ra sao?”

Lâm Vân Văn gật đầu rồi nhướn mày nói: “Anh cũng không biết. Tuy rằng hiện tại cũng không có bằng chứng xác thực nhưng mà chuyện này lại rất có khả năng đúng là như vậy.”

Nhân khẩu của Giang gia cũng không quá nhiều lại chẳng đông đúc bao nhiêu, dòng chính của Giang gia lại khan hiếm nữa. Tuy rằng tư chất của Giang Nhất Minh so với những đệ tử khác cũng không được tính là quá xuất chúng nhưng mà từ nhỏ đến lớn Giang Nhất Minh cũng được Giang gia coi trọng nhận được bao đãi ngộ vô cùng tốt. Thật không thể nghĩ được là người này cứ vậy lại chết đi, thật không ngờ là người này lại chết một cách đi nghẹn khuất như vậy đấy.

Nhưng mà, vị này đột nhiên gặp nạn rồi chết đi nhanh chóng như vậy cũng là chuyện nằm trong dự đoán từ trước. Chuyện này cũng bình thường thôi.

Có lẽ cái chuyện Giang Nhất Minh đã tự tay hạ sát linh sủng của mình rồi gặp phải phản phệ đã truyền ngược trở lại Ngự Thú Tông rồi.

Đương nhiên thì hiện tại phía Ngự Thú Tông kia người nào người nấy đều cảm thấy vô cùng ghét bỏ với hành vi vô lễ ngu xuẩn này của Giang Nhất Minh, người của Ngự Thú Tông đã ghét bỏ người của Giang gia thì đương nhiên Giang Việt Nhiễm cũng chịu ảnh hưởng. Cho nên sự tồn tại của Giang Nhất Minh hiện tại chính là vết nhơ lớn nhất của Giang Việt Nhiễm, vậy nên chuyện Giang gia lựa chọn thí tốt giữ xe như vậy cũng là chuyện hoàn toàn bình thường thôi.

Nếu so sánh giữa hai hai nhân vật một là Giang Việt Nhiễm hiện tại là đệ tử của tu sĩ Kim Đan kỳ là trưởng lão của Ngự Thú tông, còn nhân vật còn lại chính là Giang Nhất Minh một đệ tử của Giang gia với tư chất vô cùng tầm thường lại bị phản phệ như vậy thì người có ngu dốt đến mức độ nào đi chăng nữa cũng biết nên lựa chọn như thế nào rồi. Cho nên cái chết của Giang Nhất Minh là cái chết đã được định sẵn không cần bàn cãi nữa.

Chỉ là … người xưa thường nói môi hở răng lạnh, Giang Nhất Minh gặp chuyện, vì giữ thể diện cho Giang Việt Nhiễm mà Giang Nhất Minh bị xử tội chết thảm, một người là nhân vật ở Ngự Thú Tông xa không với tới còn một người chính là thân nhân luôn hiện hữu trong gia tộc, tuy biết phương án giải quyết này là hợp lý nhưng mà chuyện này cũng khiến cho không ít đệ tử bình thường khác của Giang gia sẽ cảm thấy sợ hãi vì quyết định này của gia chủ đương nhiêm của Giang gia, chắc chắc là những đệ tử này đều cảm thấy sợ hãi trong lòng bắt đầu sinh ra những mối rạn nứt.

Mà gia tộc không đồng lòng chung hướng trên dưới không được thống nhất, nhân tâm của những tộc nhân trong gia tộc đã bị tan rã, ngắn ngày thì không sao nhưng về lâu về dài thì gia tộc đó cũng dễ dàng bộc phát ra những đại hoạn không lường trước được.

Nhưng mà, nói gì thì nói cái chết của Giang Nhất Minh có thể đến nhanh như vậy xét về lý hay về tình thì đúng là có một chút quan hệ gì với Lâm gia của bọn họ. Kỳ thật thì lúc đó nếu không phải anh hai Lâm Vân Võ nhà bọn họ trộn lẫn đạp thêm một chân tuồn một chút thông tin ra ngoài cho vị sư tỷ Từ Niệm Như thì có lẽ cái sự kiện Giang Nhất Minh tự mình xử lý chính linh sủng của bản thân mình cuối cùng lại gặp trúng phản phệ kia cũng không bị lộ sớm ra như vậy đâu. Mà nếu như sự kiện kia mà bị giấu diếm được thêm một thời gian nữa, cuối cùng thì Giang gia cũng có thể lấp liếm cho qua chuyện. Đáng tiếc …

……..

Lúc này thì Giang Nghiên Băng cũng vô cùng hưng phấn mà bước vào trong phòng luyện đan, trên mặt còn y nguyên một nét cười nhìn vô cùng vui vẻ.

Lâm Vân Dật quay đầu nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, làm sao vậy hả? Làm sao mà cậu lại vui vẻ như vậy chứ? Có chuyện gì sao? Không lẽ lần này đi ra ngoài chơi gặp được chuyện tốt gì rồi sao?”

Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Đúng là có chuyện tốt. Cậu cũng biết trong khoảng thời gian này Ngân Đoàn vẫn luôn đào Bạch sương thạch mà đúng không? Hôm nay, trong lúc đào Bạch sương thạch thì Ngân Đoàn đã đào được một cái rương. Tôi mang đã mang về đây luôn rồi này.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhịn không được mà ngẩn ra một chút sau đó cười cười nói: “Thật vậy sao? Tốt quá rồi. Ngân Đoàn được việc quá rồi.”

Lâm Vân Dật nhướn mày thầm nghĩ: Vận số của Ngân Đoàn đúng thật là cũng may mắn quá rồi thì phải. Ngân Đoàn chỉ cần đi ra ngoài cũng có thể nhặt được của hời một cách dễ dàng luôn mà. Đương nhiên vận số của Ngân Đoàn tốt như vậy thì nguyên nhân chính có lẽ cũng thuộc về cơ duyên đặc biệt của nhân vật phản diện đây. Thường thì những nhân vật phản diện quan trọng đều là những nhân vật có thể tranh phòng cùng với nhân vật chính đến lúc cuối cùng. Đương nhiên thì những nhân vật phản diện quan trọng này cũng không phải là hạng xoàng phiên phiến giống như những nhân vật bình thường khác.

Hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng lại châu đầu vào nghiên cứu cái rương trước mặt một hồi, sau đó thì hai người bọn họ cũng thuận lợi mà mở cái hộp ra.

Lâm Vân Dật đưa mắt nhìn về món đồ phía bên trong chiếc hộp mà ánh mắt cũng tràn đầy kinh ngạc nói: “Đây là … Ô kim kiếm sao?”

Phía bên trong chiếc hộp này chính là một kiện pháp kiếm Huyền cấp, chất lượng của kiện pháp kiếm này cũng khá cao. Đương nhiên thì một kiện pháp kiếm Phàm cấp mà đặt lên bàn cân cùng với một kiện pháp kiếm Huyền cấp đương nhiên là hoàn toàn không thể so sánh được rồi. Dù sao thì lực sát thương của kiện pháp kiếm Huyền cấp cũng vượt hơn rất nhiều so với những kiện pháp kiếm Phàm cấp rồi.

Thông thường thì đại đa số những vị cường giả Trúc Cơ kỳ chỉ sau khi thăng cấp thành công mới bắt đầu tìm kiếm pháp khí Huyền cấp để sử dụng.

Mà thường thì chuyện đầu tiên sau khi những tu sĩ Trúc Cơ kỳ sau khi thăng cấp thành công thì bọn họ mới có khả năng nghĩ cách kiếm cho bằng được một kiện pháp kiếm Huyền cấp để sử dụng.

Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nghiên Băng mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc mà nhíu mày nói: “Này…”

Lần này thì trong lòng Lâm Vân Dật thật sự cũng có chút chấn kinh không thôi rồi, tuy rằng khoảng thời gian trước đây không bao lâu hắn cũng từng hoài nghi rằng Giang Nghiên Băng chính là nhân vật thủ vai phản diện lớn nhất rồi đấy. Mà đương nhiên là nhân vật phản diện cũng có vầng hào quang của nhân vật phản diện mà, nhưng mà … vầng hào quang của nhân vật phản diện này thật sự cũng sáng chói quá mức rồi thì phải.

Nếu như so sánh mặt bằng chung giữa các nhân vật phản diện hoặc nhân vậy hy sinh trong cuốn tiểu thuyết thì hình như phúc vận của nhân vật phản diện như hắn cũng hơi kém cỏi quá mức rồi thì phải. Còn phúc vận của nhân vật phản diện Giang Nghiên Băng mới đúng là … phúc vận này.

Giang Nghiên Băng quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nhướn mày nói: “Vân Dật, cái này cậu đưa cho lão tổ nhà cậu hay là phụ thân của cậu luôn đi.”

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi nhướn mày nói: “Không được. Cái này cũng quá trân quý rồi.”

Giang Nghiên Băng cười cười rồi lắc đầu nói: “Không sao đâu. Dù sao thì kiện pháp kiếm này cũng có cấp bậc quá cao mà thực lực của hai người chúng ta cũng không thể sử dụng được, chúng ta có muốn khống chế cũng không thể khống chế được một cách dễ dàng. Dù sao thì kiện pháp kiếm này vẫn cần phải giao cho nhân thủ thích hợp để sử dụng đúng không?”

Lâm Vân Dật nghe vật thì nhướn mày thầm nghĩ: Đúng vậy. Phụ thân của hắn hiện tại cũng là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 9 rồi, thời điểm hiện tại khi mà phụ thân của hắn cũng nắm giữ được kiếm ý nữa, lấy năng lực của phụ thân hắn mà phụ thân hắn có nắm được kiện pháp khí này nữa cũng coi như hoàn toàn thích hợp. Hiện tại, năng lực của phụ thân hắn cùng với kiện pháp kiếm này nữa thì phụ thân hắn có gặp được một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng coi như có thể đấu được trận.

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Được, vậy thì tôi sẽ giao lại kiện pháp kiếm này cho phụ thân vậy.”

Tuy rằng thương thế của lão tổ hắn đã có thể khôi phục lại không ít so với trước rồi đấu. Nhưng mà hiện tại lão tổ nhà hắn cũng không tiện động gõ cũng không nên động võ quá nhiều, cho nên kiện pháp kiếm này có rơi vào tay lão tổ nhà hắn cũng khó có cơ hội thượng thủ. Cho nên kiện pháp kiếm này mà đưa cho phụ thân hắn sử dụng sẽ thích hợp hơn rất nhiều so với lão tổ.

……..

Phía bên trong phòng tu luyện của Lâm Viễn Kiều.

Lâm Viễn Kiều nhìn vào thành kiếm trên bàn cũng có chút bất ngờ mà hít sâu một hơi nói: “Con nói là … đây là do thằng bé Nghiên Băng phát hiện ra sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười ngẩng cao đầu mà nói: “Đúng vậy đấy ạ. Thanh kiếm này là do Nghiên Băng đã đào ra được từ bên trong lòng sông Minh Khê Hà đấy ạ. Nhưng mà cấp bậc của thanh kiếm này cũng quá cao. Hiện tại thì tu vi của phụ thân ngài đang là Luyện Khí kỳ tầng 9. Tuy rằng hơi miễn cưỡng một chút nhưng mà hiện tại cũng chỉ có phụ thân mới có thể sử dụng được kiện pháp khí này.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng vô cùng nghiêm túc mà gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Được. Con nhớ thay mặt phụ thân cảm ơn Nghiên Băng đấy.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Chuyện này không cần phụ thân phải nói thêm thì con cũng sẽ làm như vậy.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Vậy thì làm phiền con rồi. Thật không thể nghĩ được là dòng sông Mộng Khê Hà đó lại còn có những thứ tốt như vậy đấy. Con trai, con nghĩ thử coi thời gian sắp tới nếu như chúng ta mở rộng dòng sông này thêm một chút chắc có lẽ chúng ta cũng có thể đào được thêm được không ít bảo vật nữa đúng không?”

Lâm Vân Dật lắc đầu rồi cười cười nói: “Phụ thân, chuyện này cũng hơi khó khăn. Nếu như chúng ta gióng trống khua chiêng mà làm lớn chuyện này lên có lẽ là phía Giang gia bên kia sẽ phát hiện ra được chuyện bất thường gì đó thì bọn họ cũng tới để phá rối. Phụ thân, hiện tại chúng ta tốt nhất vẫn nên tiến hành lặng lẽ một chút thì an toàn hơn đấy ạ.”

Lâm Viễn Kiều ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Con nói như vậy cũng đúng. Thôi chuyện này con tự quyết định đi.”

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Phụ thân, trong khoảng thời gian này còn đang rảnh rỗi phụ thân cũng nên tiến hành nhận chủ rồi làm quen với kiện pháp khí này luôn đi ạ.”

Lâm Viễn Kiều xem xét thanh kiếm trong tay một hồi rồi hít sâu một hơi nói: “Con trai, thanh kiếm này thật sự cũng quý giá quá rồi, cấp bậc của thanh kiếm này cũng cao quá rồi. Phải công nhận rằng sau khi Nghiên Băng tới nhà chúng ta xong thì chuyện tốt cũng kéo đến không ngừng không nghỉ. Ân tình này cũng không biết đến khi nào mới có thể trả nồi cho thằng nhỏ đây.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhếch miệng cười cười rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nghiêm túc nói: “Phụ thân, vậy thì chờ phụ thân sớm ngày tiến giai lên Trúc Cơ kỳ rồi phụ thân lại nghĩ cách để trả lại phần ân tình này cho Nghiên Băng đi ạ. Còn tình hình trước mắt chỉ sợ là phụ thân ngài cũng không thể trả nổi phần ân tình này cho Nghiên Băng đâu ạ.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì thở dài một hơi rồi nhướn mày thầm nghĩ: Thằng con trai thứ ba này của nhà hắn thật là … mới đó không bao lâu đâu mà khuỷu tay đã hướng thẳng ra ngoài còn biết tranh thủ cho người ta như vậy chứ? Tuy rằng những lời này đúng là sự thật đấy nhưng mà thằng con thứ ba này của hắn cũng không cần thiết phải nói trắng ra như vậy chứ?

Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi cũng có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Con trai à, con cũng thật là … con nói ra những lời này cũng làm cho phụ thân cảm thấy … Được rồi, được rồi. Con trai, nếu như phụ thân thật sự không thể trả nổi phần ân tình này cho Nghiên Băng thì phụ thân vẫn còn có thể bán con cho Nghiên Băng cũng được mà, không phải sao?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày rồi nhìn về phía Lâm Viễn Kiều mà thở dài một hơi lắc đầu nói: “Phụ thân, sao phụ thân ngài lại có thể nói như vậy được chứ? Hiện tại phụ thân ngài chính là gia chủ của một gia tộc đấy ạ? Làm sao mà ngày lại không thể tự mình nỗ lực mà tự mình giải quyết vấn đề nhỏ như vậy chứ? Sao ngài lại nghĩ đến chuyện bán con trai mình để trả nợ được chứ?”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng liếc mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Được rồi, được rồi, con nhanh cút đi là được rồi đấy.”

Lâm Viễn Kiều thầm thở dài một hơi thầm nghĩ: Đừng nhìn vào nạn chuột tai hiện tại đã náo loạn đến mức khắp nơi oán than như vậy mà lầm, tuy rằng hiện tại đúng là dân chúng lầm than người người oán trách, khả năng cao thì nạn đói cũng đang kéo đến khiến cho dân chúng lầm than đấy. Nhưng mà nạn chuột tai này ở trong mắt của không ít những thế lực lớn ở Tu chân giới này lại chẳng được coi là một chuyện đại sự, dù sao thì dân chúng có lầm than thế nào đi chăng nữa cũng không quá ảnh hưởng đến những gia tộc tu chân. Mà chuyện quan trọng trong khoảng thời gian sắp tới chính là đại hội đấu giá bán Trúc cơ đan.

Nhìn thấy đại hội đấu giá bán Trúc cơ đan sắp tới, nhìn thấy một thời kỳ tranh đoạt gay gắt sắp diễn ra thì hắn cũng nên khẩn khoản tìm phương án để gia tăng chiến lực của bản thân mình lên trước cái đã, đến lúc đó thì hắn có muốn tranh đoạt Trúc cơ đan, hoặc là ứng phó với những sự tranh đoạt Trúc cơ đan hoặc là tiến giai lên Trúc Cơ kỳ cũng thuận lợi và dễ dàng hơn nhiều.

……..

Đỉnh núi Thanh Khê.

Lâm Bắc Vọng nhìn về phía Lâm Viễn Kiều cũng nhịn không được mà phải lên tiếng cảm thán nói: “Con trai, phúc khí của con thật tốt quá đấy.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng ạ. Phúc khí của con đều nhờ vào thằng ba cùng với thằng bé Nghiên Băng đấy.”

Lâm Bắc Vọng cười cười rồi gật đầu nói: “Con trai, cái vận khí này của con thật khiến cho người ta phải hâm mộ đấy.”

Lâm Bắc Vọng nói xong mà hắn cũng thầm cảm thán không thôi. Phải nói thật sự rằng vận khí của đứa con trai này của hắn cũng vô cùng tốt quá rồi thì phải. Cái vận khí này của hắn thật sự cũng khiến cho người ta cảm thấy ghen tị không thôi mà. Thằng con trai thứ ba này của hắn có bốn đứa con trai, mà tư chất của đứa nào đứa nấy cũng xuất chúng vô cùng, tất cả đều là do thằng con trai thứ ba Lâm Vân Dật nhà thằng con trai hắn chính là phúc tinh, cũng không chỉ như vậy thôi đâu, phía Giang gia bên kia cũng đột nhiên đưa thêm Giang Nghiên Băng tới cửa, mà thằng nhóc Giang Nghiên Băng này mới chính là đại phúc tinh. Cứ phúc tinh rồi lại một phúc tinh đưa tới cửa. Phúc khí của thằng con trai này của hắn khiến cho người ra cảm thấy thật sự ghen tị không thôi mà.

Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Lâm Bắc Vọng rồi cười cười nói: “Phụ thân, kiện pháp khí này đối với con cũng quá trân quý. Tự con xài không ổn lắm, kiện pháp khí này vẫn nên đưa cho lão tổ ngài đi ạ.”

Lâm Bắc Vọng nghe vậy thì lắc đầu cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi rồi cười cười nói: “Không được, con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Kiện pháp khí này là do Nghiên Băng hiếu kính cho con, phụ thân làm sao mà đoạt của con được chứ? Con trai à, cái bộ xương già cỗi của lão già này mà dùng đến cái thứ này cũng quá lãng phí rồi.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng lắc đầu rồi cười cười nói: “Phụ thân, phụ thân nói đùa rồi.”

Lâm Bắc Vọng cười cười rồi lắc đầu nói: “Con trai, trước đó không bao lâu con đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý rồi. Hiện tại thanh kiếm này vừa mới tới tay cũng coi như đúng lúc, đúng thời điểm. Hiện tại có được thanh kiếm này tới tay thì con cũng có thể đấu một trận cùng với những tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi. Con nên tận dụng cho thật tốt cơ hội lần này mới đúng.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì cười cười rồi lắc đầu nói: “Dạ, phụ thân quá khen. Con cũng chỉ hy vọng như vậy mà thôi.”

Lâm Viễn Kiều cũng nắm đuôi kiếm trong tay một hồi, phía bên trong đôi mắt của hắn cũng hiện lên vài phần chiến ý mãnh liệt.

End chap 62

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

0.09297 sec| 2562.531 kb